Chồng Độc Tài Cứ cưỡng hôn Tôi review

Đọc truyện Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi - hoa hiền phương full miễn phí được cập nhật nhanh nhất tại Ngontinhay.com. Review Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi - hoa hiền phương, Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi - hoa hiền phương review mới nhất và hay nhất chỉ có tại Ngontinhhay.com.

Đọc truyện Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi - Hoa Hiền Phương tiểu thuyết ngôn tình hay

************

“Chào anh, gậy rung cỡ lớn của anh vừa mới tới rồi ạ.” Hoa Hiền Phương gõ cửa 1 cách thức lúng túng. Vì muốn góp tiền thuốc thang cho em trai nên chỉ cần có thời hạn cô đã đi làm việc thêm, đi giao đồ. Không ngờ rằng đêm tối khuya khoắt lại thu được một lô hàng người lớn cũng như thế này!

“Xin chào, có ai ở nhà không ạ!” Bỗng nhiên có 1 cánh tay sắt mở cửa đằng sau cửa nhà rồi kéo cô vào phòng. Sức mạnh kia mạnh mẽ và tự tin cũng như vòi rồng khiến cho Hoa Hiền Phương Cảm Xúc cũng như trời đất vừa mới quay cuồng. Đợi tới lúc cô phản động lại lại kịp thì thân thể cô vừa mới biết thành một tòa núi vừa mới nặng nề đè lên ghế salon.

Trong phòng tối om, Hoa Hiền Phương không còn nhìn rõ mặt của người nam nhi kia, chỉ cần thể nhìn rõ được một vài mắt lạnh lẽo là khá thở nặng nề nóng rực của anh. Hoa Hiền Phương Cảm Xúc rất chi là sợ hãi, cô nỗ lực khiến cho chính mình tĩnh tâm lại rồi nói:

“Anh… anh gì ơi, đấy là gậy rung và bao cao su mềm mà anh đặt.” Đỗ Di Nhiên hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, vào đêm tối, dẫn theo người tận nhà kìm hãm Eric, thiến anh ta. Ở thị trấn Tinh Không hai ngày, Lục Kiến Nghi và người nhà về thị trấn Long Minh. Lục Kiến Nghi dẫn theo Hoa Hiền Phương đi tới một viện điều dưỡng tư nhân ở vùng ngoại thành, nằm trong chỉ có 1 người bệnh, là một trong số đứa bé trai.

Cậu bé tên là Khải Minh, là nam nhi của người bạn bè Lục Kiến Nghi, người bạn bè của anh là chình ảnh sát nước ngoài, hai vợ ck cùng mất mát trong một lượt làm nghĩa vụ, chỉ giữ lại Khải Minh mới hiện ra không lâu. Mà Khải Minh có bệnh máu khó đông rất nghiêm trọng, sở dĩ do mẹ cậu bé thuộc người mang gen bệnh máu khó đông. Hơn nữa cậu bé còn thuộc nhóm máu hiếm hoi có, cho đến tận hiên giờ, Kiều An thuộc người cùng nhóm máu độc nhất với cậu bé.

Hoa Hiền Phương sợ ngây người, cho dù như thế nào cô cũng không ngờ tới thực tế Kiều An là bị Lục Kiến Nghi coi thành người đáp ứng máu. “Trải qua lâu đời chữa trị cũng như vậy, tình trạng của Khải Minh vừa mới càng đảm bảo hơn trước nhiều.” Lục Kiến Nghi nói. Hoa Hiền Phương Cảm Xúc thương đứa bé, cũng đống ý với Kiều An. “Anh đối xử với Kiều An cũng như vậy, có phải khá quá quắt thường là không?”

“Anh chưa từng ép cô ta, là cô ta tình nguyện.” Lục Kiến Nghi nói. “Vậy hai bạn bè Niên Niên thì sao?” Hoa Hiền Phương hỏi. “Bọn anh đã luôn luôn tìm người có nhóm máu tương đương, Finn khảo sát được ở Singapore có 1 người nam nhi có nhóm máu tương đồng, không mong muốn đó là, đợi bọn anh đến nơi đó tìm, anh ta vừa mới hết online vì chuyện ngoài ý muốn. Nhưng mà anh ta từng hiến tinh trùng…” Lục Kiến Nghi muốn nói lại thôi, câu nói sau đó anh không nói, Hoa Hiền Phương cũng làm rõ.

“Niên Niên và anh trai cậu bé cũng có thể có được máu hiếm hoi, các anh muốn biến hai bọn chúng thành người đáp ứng máu sao?” “Đây là phương pháp làm cực chẳng đã.” Lục Kiến Nghi nhún vai. Trong gần đúng thời hạn ngắn, Hoa Hiền Phương chưa biết nên nói gì. “Nếu Kiều An biết đứa bé chưa hẳn con của anh, ổn định đã điên lên, đã nên giấu diếm chuyện này thì hơn.”

“Em cam đoan cũng muốn cũng như vậy à?” Lục Kiến Nghi nhíu mày. “Ừm.” Hoa Hiền Phương không chút chần chờ gật đầu: “Anh có nghĩ tới, Niên Niên và anh trai cậu bé lớn lên xong, chưa hẳn đã nguyện ý làm chuyện này thường là không.” “Khải Minh vừa mới không cần phải truyền máu giống cũng như trước, chỉ cần một năm truyền một lượt là được.”

Lục Kiến Nghi nói, đấy là chức trách nát của chúng ta, không tồn tại đường sống cho cbọn họn lựa. Lúc này Khải Minh chạy tới: “Bố, sao mãi mà bố mới tới thăm con?” “Mấy ngày này có vẻ mắc, con có ngoan không?” Lục Kiến Nghi rất chi là nuông xoa đầu cậu bé. “Hôm nay con thi toán thù được mười điểm.” Khải Minh đắc ý nói. “Giỏi quá, con muốn khen thưởng gì đây?” Lục Kiến Nghi cười hỏi.

Bạn có muốn đọc thêm truyện: Chiến thần hào môn giang ninh


Page 2

Các bạn đang đọc truyện Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi – Hoa Hiền Phương – Chương 9 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 9: Dạy dỗ cô ta một chút.

“Ở đây chẳng có ai biết thân phận của tôi cả, tôi tin rằng cô cũng không hy vọng để cho người khác biết có đúng không?” Hoa Hiền Phương nói rồi nhún vai.

Lời nói này của Hoa Hiền Phương đâm trúng tim đen của Tiêu Ánh Minh.

Cô ta vẫn luôn khoe khoang mối quan hệ giữa mình và Lục Kiến Nghi.

Trong bộ phận thiết kế có không ít người cho rằng cô ta sẽ là bà chủ tương lai, vẫn luôn đối xử với cô ta rất cung kính. Nếu như để cho người khác biết rằng Lục Kiến Nghi đã kết hôn rồi thì chẳng khác nào cô ta sẽ bị đem ra làm chuyện cười cả.

Tiêu Ánh Minh còn đang nghĩ nên làm như thế nào để Hoa Hiền Phương ngậm miệng rồi giấu diếm thân phận của cô ta, không ngờ cô ta lại chủ động mở miệng rồi.

“Cô tự hiểu như thế là tốt. Leas là một nơi dựa vào năng lực, ghét nhất là người có quan hệ thân thích.”

“Hy vọng từ giờ về sau chúng ta có thể chung sống hòa thuận.” Hoa Hiền Phương mỉm cười rồi nói.

Tiêu Ánh Minh đánh giá cô một lượt. Mặc dù cô ta luôn cảm thấy mình đẹp hơn Hoa Hiền Phương, ăn mặc thời trang hơn Hoa Hiền Phương. Nhưng không thể nào phủ nhận nét đẹp của cô là không thể nào che giấu, đó là một vẻ đẹp siêu phàm, không cần bất kỳ son phấn nào bù đắp.

Thứ mà Tiêu Ánh Minh có thể chỉ trích chỉ còn mỗi bộ quần áo này mà thôi.

“Cô Hoa à, bộ đồ cô mặc là thiết kế năm ngoái của Chanel. Một nhà thiết kế mặc trang phục quá thời thì làm sao có thể thiết kế ra tác phẩm tốt được chứ?”

Hoa Hiền Phương vì tiết kiệm tiền nên cô đã mua những phong cách của Chanel, hơn nữa bộ đồ này còn là đồ cũ.

Sau vài cuộc thỏa thuận thì cả nhà bác cả lấy một phần hai tiền sính lễ. Mặc dù sau khi trả xong nợ nần thì vẫn còn chín tỷ nhưng nếu muốn đưa Phi ra nước ngoài chữa trị thì chừng đó là không đủ.

Mỗi tháng cô được cho khoảng năm trăm triệu tiền tiêu vặt nên có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, cô đành sửa lại quần áo cũ theo ý tưởng của mình.

“Cô Tiêu, trong mắt của cô nó là hết thời nhưng trong mắt của tôi nó là phục cổ. Thời thượng là một loại luân hồi, là một nhà thiết kế thì không nên nước chảy bèo trôi, mà nên dẫn dắt trào lưu thì đúng hơn. Cô nhìn kỹ quần áo của tôi xem, đây cũng không phải là thiết kế năm ngoái của Chanel, bộ đó không có khảm nạm ngọc Lam.”

Hoa Hiền Phương nói rất thẳng thắn, nếu như Lục Kiến Nghi đã muốn nhờ cô xử lý hoa đào thì cô cũng không khách sáo với tình địch nữa.

“Oa, những viên ngọc Lam này đẹp quá.” Có một giọng nói vang lên phía sau lưng hai người.

Hoa Hiền Phương quay đầu lại thì thấy có một cô gái tóc vàng mắt xanh đi tới, cô ấy chính là tổng thanh tra của bộ phận thiết kế, tên là Cherly.

Cô ấy là một người Pháp chính gốc, một trong những nhà thiết kế đá quý nổi tiếng nhất thế giới.

“Chào Cherly!” Hoa Hiền Phương mỉm cười rồi chào hỏi cô ấy. Buổi phỏng vấn cuối cùng chính là do Cherly đảm nhiệm phỏng vấn cô.

“Elaine, cô có tài lắm đó, cố gắng lên nhé.” Cherly cười một tiếng rồi đi vào phòng làm việc của mình.

Tiêu Ánh Minh nghe vậy thì bĩu môi. Một đồ nhà quê nghèo nghèo kiết hủ lậu thì có lẽ còn chưa nhìn thấy kim cương, có thể thiết kế ra được tác phẩm tốt tới đâu chứ?

Ngày đầu tiên Tiêu Ánh Minh đã bắt đầu lôi kéo người của bộ phận thiết kế để cô lập Hoa Hiền Phương.

Thứ không thiếu nhất trong phòng làm việc chính là nịnh hót và chia bè chia cánh.

Cả một ngày trời chẳng có ai để ý tới Hoa Hiền Phương cả, cô chủ động chào hỏi mọi người thì bọn họ cũng chẳng thèm đáp lại.

Nhân viên thực tập mới tới tên Trương Hoài Như kia là nhiệt tình nhất. Có lẽ là vì cô ta muốn chuyển chính thức nên rất là nịnh bợ Tiêu Ánh Minh, làm chó săn của cô ta.

Vì để cho Tiêu Ánh Minh vui vẻ nên Trương Hoài Như đã quyết định giúp cô ta trừng trị Hoa Hiền Phương.

Lúc rảnh rỗi Hoa Hiền Phương có đi pha một ly cà phê, Trương Hoài Như và Tiêu Ánh Minh cũng tới đây.

“Chị Minh à, cà phê chồn này của chị uống ngon thật đấy, không hổ danh là cà phê ngon nhất trong các loại.” Trương Hoài Như cố ý nói.

“Đương nhiên rồi, người bình thường không uống được đâu. Người nghèo chỉ có thể uống cà phê gói mà thôi.” Tiêu Ánh Minh nhìn về Hoa Hiền Phương đứng bên cạnh rồi nói.

Hoa Hiền Phương đang cầm một gói cà phê hòa tan chuẩn bị pha.

Yêu cầu của cô đối với cà phê chính là tỉnh táo và nâng cao tinh thần chứ chẳng chú ý tới nhiều đến thế.

Tiêu Ánh Minh thấy cô không phản ứng gì thì trực tiếp đi tới: “Hoa Hiền Phương, có muốn tôi chia cho cô một ít hạt cà phê không?”

“Không cần đâu, cảm ơn.” Hoa Hiền Phương từ chối một cách nhã nhặn, cô hiểu rằng Tiêu Ánh Minh đang muốn kiếm cớ.

“Cũng đúng, cho cô cô cũng không biết nên pha như thế nào, chỉ là phung phí của trời mà thôi.” Tiêu Ánh Minh cất tiếng cười nhạo.

Hoa Hiền Phương khuấy cà phê một cách rất bình tĩnh và trả lời: “Tôi không uống được cái thứ được nhặt từ phân Chồn ra kia.”

“Đồ nhà quê, đúng là không biết gì cả, thô tục không chịu nổi.” Trương Hoài Như trừng mắt nhìn cô.

“Cà phê chồn không phải là cho chồn ăn hạt cà phê sau đó lại lấy nhân cà phê chưa tiêu hóa từ phân của nó rồi lại bán cho người uống à?” Hoa Hiền Phương nói một cách từ tốn.

Trương Hoài Như nghe cô nói như thế thì cũng dần cảm thấy buồn nôn.

“Hoa Hiền Phương, cô là người mới là không biết tôn trọng người đi trước sao?””

“Tôi chỉ là nói thật mà thôi, không có không tôn trọng ai. Nếu cô cảm thấy tôi nói không đúng thì có thể lên mạng tìm xem.” Hoa Hiền Phương nhún vai rồi bưng cà phê lên uống.

Trong ánh mắt của Tiêu Ánh Minh xuất hiện sự nham hiểm. Cô ta huých Trương Hoài Như một chút, Trương Hoài Như hiểu ý thế là đột nhiên đi tới va vào Hoa Hiền Phương.

Cà phê nóng hổi vẩy ra ngoài, mặc dù cô buông tay kịp lúc nhưng cà phê vẫn văng tung tóe hai cánh tay của cô.

Trên làn da trắng nõn của cô nỗi lên những bong bóng đỏ bừng.

Rất đau, giống như là sống sờ sờ bị lột một lớp da vậy.

“Cô điên rồi à?” Hoa Hiền Phương vội vàng mở vòi nước lạnh rồi ngâm tay đưa tay vào đó.

“Đây chỉ là một sự dạy dỗ nho nhỏ mà thôi. Ở bộ phận thiết kế này thì trừ tổng thanh tra, chị Minh là lớn nhất. Cô dám không tôn trọng chị Minh chính là không tôn trọng toàn bộ bộ phận thiết kế.” Trương Hoài Như và Tiêu Ánh Minh liếc nhau, giọng điệu của cô ta vừa bén nhọn lại vừa cay nghiệt, không có chút áy náy nào cả.

Đúng lúc Lục Kiến Nghi đi ngang qua đây và nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện.

Hoa Hiền Phương xối nước một hồi nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, xem ra phải mua thuốc bôi rồi.

Tiêu Ánh Minh thấy thế thì cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Nếu như ly cà phê này dội thẳng vào mặt con nhà quê này thì càng tốt hơn. Mất đi gương mặt này thì xem cô ta còn quyến rũ được Lục Kiến Nghi nữa không.

Hoa Hiền Phương tắt nước rồi nhặt ly cà phê đang nằm dưới đất lên.

Cô không nói gì nhiều mà chuẩn bị quay người rời đi.

Hai chọi một, cô thua.

Ai ngờ vừa đi tới cửa thì đã đụng vào một bức tường thịt vững chắc.

Cô ngẩng đầu thì nhìn thấy gương mặt lạnh lùng mà đẹp trai của Lục Kiến Nghi, khiến cho cô giật mình mà lùi về phía sau mấy bước: “Lục… Lục…”

Suýt chút nữa là Hoa Hiền Phương gọi tên của Lục Kiến Nghi ra, cô vội vàng đổi giọng biến thành: “Tổng giám đốc Lục.”

Tiêu Ánh Minh cũng bất ngờ, cô ta không nghĩ rằng Lục Kiến Nghi lại đột nhiên xuất hiện.

“Anh Kiến Nghi!” Cô ta nở một nụ cười xinh đẹp, ra vẻ như rất thân mật với anh.

Lục Kiến Nghi không trả lời cô mà nhìn chằm chằm vào cẳng tay đỏ rực của Hoa Hiền Phương rồi hỏi: “Tay sao thế?”

“Bị bỏng một chút.” Hoa Hiền Phương trả lời rất cẩn thận.

“Ai bỏng?” Anh nghe vậy thì nhíu mày.