Dung tin vào Đứa Em Gái bé Bỏng Của Tôi

Mọi thứ ở đây. Đồi Porillian, bà Mesha - một người có nụ cười ngọt ngào y như chiếc bánh táo đặc trưng của bà vậy. Narr, một chú chó cận vệ, cậu nhóc ấy từng là bạn đồng hành của cô, đang ngồi cạnh cô ngay lúc này. Đó là những kỉ niệm xưa mà cô nghĩ rằng chẳng thể nào quay lại được nữa."Vào thôi nào, con sẽ cảm lạnh khi cứ đứng ngây ra đó mất"Sau khi ông xoa đầu cô, cô vẫn nhìn bóng lưng tràn đầy vẻ tinh tế của ông mình đi chậm rãi về phía biệt thự. Ngay khi cửa vừa mở, cô đã nhận ra một mùi hương dễ chịu từ bên trong. Bất cứ khi nào cô trở về từ đồi Porillian vào khoảng cuối ngày, bà Mesha thường nướng một mẻ bánh táo và ông của cô luôn dành cho món bánh táo của bà Mesha những lời khen ngon miệng.Những đoạn kí ức mà cô nghĩ nó sẽ kéo dài cho tới tận bây giờ. Cô nhớ lại đoạn thời gian đau khổ, buộc phải vượt qua không gian mờ mịt trong quá khứ, cô cảm thấy như mình đang mơ vậy."Vào thôi nào, Roa. Ngoài trời đã bắt đầu trở lạnh rồi"Nhưng hiện thực trước mắt cô giờ đây rõ ràng như một giấc mộng đẹp."Vâng, ông nội"Đây là những cảm giác yên bình mà cô không muốn đánh mất.Sự ấm áp bao trùm lấy toàn bộ không gian, bao trùm lấy cô khi ông nội mở cánh cửa để cô vào trước rồi chậm rãi theo sau cô. Lò nướng lớn sau khi bà Mesha qua đời, đã chẳng còn ai trưng dụng nó nữa. Công thức bí mật của món bánh táo vẫn chưa được bà tiết lộ cho ai. Chú Robert, cũng đang phụ bà chuẩn bị một mẻ bánh ngon số zách."Như vậy đã đủ chưa, bà Mesha?""Ồ, Thêm nữa đi! Không phải tôi đã nói với anh hôm nay chúng ta nên làm nhiều món hơn một chút rồi sao? Đã lâu lắm rồi nhà ta mới có khách đến chơi. Hay là anh định không đi nhặt củi cho ngày mai?""K-Không, không phải vậy đâu!"Giọng nói hoang mang của chú Robert và giọng nói hiền từ của bà Mesha luôn tạo cho người nghe một cảm giác gì đó rất dễ chịu.Đây là nơi ở của gia đình Aztane, căn nhà có diện tích khá nhỏ so với đinh tự chính. Trái với suy nghĩ của một số người rằng họ sẽ sống trong cung điện, cô và ông nội đã làm rất chi là nhiều việc ở đây."Chà, xem nào"Ngay khi về đến nhà, cô thường ngồi cạnh ông tại thư phòng của ông nội, nơi ông sẽ xem qua một mớ giấy tờ bằng tròng kính một mắt của mình. Cũng giống như ông, cô cũng bắt chước y hệt nhìn đống giấy tờ trước mắt.Một nụ cười ôn hoà nở trên khoé môi cô. Khi còn trẻ, cô luôn bận bịu với mớ bài tập, khi đó cô sẽ gọi điện* cho ông nội. Bởi vì cô cảm thấy các phép tính rất là khó đối với cô. Nhưng ông thì lại khác, ông có thể giải những bài toán một cách dễ dàng đến nỗi cô cũng có thể thông minh lên qua thời gian ông giảng dạy.(*) mình đọc bản anh thì chỗ đó nó dùng từ call nên mình cũng bối rối lắm, tại mình không có nghĩ hồi đó nó có điện thoại để mà gọi nhưng mà mình lại khum bíc dùng từ nào để thay thế..SooOoo mong các bạn có thể bỏ qua cho mình hmu hmu Ụ^ỤKhẽ quay đầu lại, cô nhìn thấy một gương mặt thanh thoát của ông. Ông của cô, người đã luôn chăm sóc cho cô ngay kể từ khi cô lọt lòng, người đã khiến cho cô không cảm thấy thiếu thốn hơi ấm từ cha mẹ, những người đã chẳng may qua đời. Cô chẳng thể tin được rằng ông của cô năm nay đã được sáu mươi cái mùa xuân nhé.Mọi người thường nói đùa rằng hẳn ông là quái vật hay một thứ đại loại vậy đi chứ sao ông lại có một khuôn mặt trẻ đến vậy. Nhưng mà cô nghĩ đó là điều bình thường thôi.Cô đã chẳng thể tin được khi mà cơ thể của ông trở nên trắng bệch chỉ sau hai ngày ông mất.Ông của cô, người đã luôn ân cần kề cạnh cô, đã biến thành một cái xác trống rỗng và lạnh lẽo. Khi ấy, nhìn ông rất tiều tụy trông ông như già đi hai mươi tuổi."Roa?"Cô quay mặt nhìn ông khi nghe được tiếng gọi ân cần nhẹ nhàng của ông. Ông tạm dừng công việc của mình lại một chút, tháo chiếc tròng mắt của mình xuống, đôi mắt tràn ngập vẻ quan tâm."Cháu không khoẻ chỗ nào sao, bé yêu của ta?"Cô theo ánh mắt của ông, nhìn xuống bàn tay của mình đang vò chặt lấy một tờ giấy trong vô thức. Cô vội đặt lại tờ giấy xuống, gãi gãi đầu với một nụ cười ngượng nghịu trên môi. Ông lại lặp lại câu hỏi với một ngữ điệu trầm ấm."Có chuyện gì vậy? Con đã luôn yên lặng kể từ sau giấc ngủ ngắn ban nãy. Bình thường trông con năng động hơn nhiều""Ahaha.."A, có vẻ cô đã như thế này trong một khoảng thời gian dài. Trên thực tế, điều phức tạp lớn nhất là cô không thể biểu lộ mọi thứ hoàn toàn được. Đối với những người làm ăn trên thương trường, biểu hiện của họ luôn quy củ và cẩn trọng vì đó là một lợi thế đối với những người kinh doanh."Hãy nói cho ta biết nếu cháu thấy không ổn ở đâu nhé""A, không có gì đáng lo đâu ạ"Cô nắm lấy tay và mỉm cười như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng vẻ lo lắng trên khuôn mặt của ông vẫn không vơi đi chút nào. Cô thở dài, nghĩ rằng đối với ông cô vẫn luôn thể hiện mặt yếu đuối của mình."Thực ra...Con đã mơ thấy ác mộng""Một cơn ác mộng sao?""Đúng vậy ạ"Khi nghe thấy âm thanh lạch cạch phát ra từ chiếc ghế ngồi, cô đứng dậy đi từ từ về phía ông. Ông nội xoa đầu cô bằng bàn tay rộng lớn của mình và nở một nụ cười ấm áp."Đó là cơn ác mộng thế nào vậy, cháu yêu của ta?""...Đó là một cảm giác vô cùng đau khổ ạ"Cô nhắm chặt mắt, nhớ lại những đoạn kí ức không mấy êm đẹp ấy."Con mơ thấy mình bị phản bội bởi chính những người con tin tưởng nhất. Hơn nữa con đã thất bại trong việc bảo vệ di sản của người con kính trọng nhất để lại. Điều đó khiến con cảm thấy...Không còn bất cứ lí do để bản thân được phép tồn tại"Ừm, có thể cô ấy bị điên rồi. Cô ấy đang đề cập tới một điều gì đó không đủ để so sánh với bất kì cảm giác mất mát hay đau đớn nào. Một kẻ bị phản bội bởi chính người nhà của mình trong một gia đình kinh doanh.Lại một lần nữa, nỗi tuyệt vọng khi ấy lại đè nén lên trái tim cô. Cô ôm chặt lấy ngực của mình chỉ để thoát khỏi cảm giác này. Cảm giác tuyệt vọng khi ấy lại trở nên rõ ràng một lần nữa, nó buộc cô phải nhắm chặt mắt lại. Tiếng cười của họ vang vọng trong tâm trí cô, làm trái tim cô đau nhói."Con..""Được rồi, được rồi"Bàn tay đang vuốt tóc cô chầm chậm đưa xuống vuốt má cô. Ông khẽ gạt đi gần hết những giọt nước mắt đang lăn dài. Ngẩng đầu lên, chào đón cô chính là khuôn mặt dịu dàng đang nở nụ cười ấm áp của ông."Con không cần bận tâm đến những cơn ác mộng như vậy nữa, con yêu""Ông nội..""Hôm nay ta sẽ lo mọi thứ cho con ổn thoả cho nên con hãy nghỉ ngơi một chút đi, cháu gái bé bỏng của ta""Nhưng...""Có một vị khách sẽ đến thăm bất cứ lúc nào. Con đâu còn thời gian để xắp xếp những thứ này, phải không nào? Vậy nên bây giờ con hãy tắm rửa sạch sẽ rồi thay một bộ quần áo thoải mái. Hơn nữa chẳng phải con sẽ gặp em gái của mình sao?""....Em gái con sao?"Một làn gợi sóng bỗng dẫy lên trong tâm trí cô. Cô cảm thấy buồn nôn như thể sắp có một cơn bão ập đến trong cơ thể cô vậy. Nhưng cô không để lộ điều đó ra ngoài. Vì vậy, cô nở một nụ cười trước khi nhanh chóng rời khỏi căn phòng và đóng cửa lại. Cô ấy nói khi hít một ngụm không khí lớn"Em gái.."Erusia, người em gái cô hết mực yêu thương và chăm sóc, người mà cô ấy hết mực bảo vệ, chở che. Cái tên của con bé luôn mang hàm nghĩa từ bi đối với cô giờ đây đã chẳng còn gì ngoài thù hận.Hôm nay bầu không khí của căn biệt thự trở nên sôi động hơn mọi ngày. Nhưng cô đã quen với những việc như vậy, cô tiếp tục bước đi trên con đường của mình, từ từ ngẫm lại những gì đã sảy ra trong hôm nay.Kể từ khi Erusia bị ốm, phòng của con bé được đặt ở một góc tại tầng một. Điều đó giúp nó đi lại dễ dàng hơn.Bất cứ khi nào Laurentia trở về căn phòng của mình, cô sẽ lại cảm thấy thương hại cho đứa em của mình.Hiện tại thì không, bây giờ Erusia không hơn bất kỳ ai. Trừ khi đó chỉ là một giấc mơ.Sau khi thở dài một hơi, Laurentia từ từ gõ cửa "Mời vào"Một giọng nói y như cô thốt ra sau cánh cửa. Cô mở cửa với vẻ kiên quyết.Căn phòng khá tối, nồng nặc mùi thuốc, một người phụ nữ mạnh mai đang yên lặng ngồi trên giường. Trông cô ấy giống hệt Laurentia nhưng chắc chắn là cô ấy chẳng có nét kỷ luật như cô."Chị về rồi, chị gái"Nụ cười đó. Cô chẳng mảy may nghi ngờ rằng nụ cười mà con bé chào đón cô không được ấm áp cho lắm.Trong quá khứ, cô đã nhìn thấy đủ bằng chứng thậm chí là chất cả đống nhưng hiện tại cô chẳng thể tra hỏi em gái mình bởi lẽ cô đang lo cho sức khoẻ của con bé. Để rồi cô đánh mất tất cả những gì thuộc về mình. Cô đúng là một con ngốc."Ừm, ngoài trời đang dần trở lạnh"Nhưng cô không muốn trở mặt với Erusia ngay lập tức.Dù đã trải qua một mớ hỗn độn, Erusia vẫn là một tiểu thư yếu đuối trong mắt thiên hạ, vẫn là một cô tiểu thư chưa từng đặt chân ra ngoài và phải luôn sống phụ thuộc vào thuốc. Tuy nhiên, cô ấy là một đứa trẻ thông minh và dịu dàng luôn khiến cho những người xung quanh trở nên phấn chấn hơn trong suốt thời gian họ gặp khó khăn. Dù bị bệnh nhưng cô được rất nhiều người yêu quý.Vì vậy, rất rõ ràng khi Laurentia hành động bất cần với em gái mình, cô ấy sẽ phải đối mặt với những lời chỉ trích, theo đó là sự thất vọng của ông nội. Đó là điều cô không muốn nhất.Erusia từ từ đến gần và nhìn ra ngưỡng cửa sổ. Cô nhìn xuống bóng tối bên ngoài trước khi quay lại và chống hông lên khung cửa sổ. Cô cười nhẹ."Hẳn là một ngày dài nhỉ?""Không đâu, thay vào đó chị nghĩ em đã cảm thấy khó khăn hơn chị"Cô đã luôn cảm thấy được khích lệ từ giọng nói ngọt ngào và ấm áp đó...."Đã có chuyện gì sảy ra trong hôm nay sao?""Ít nhất thì cũng không có chuyện gì đáng để em để tâm đâu. Mọi thứ vẫn diễn ra một cách bình thường""Bình thường hả..?"Đôi mắt Erusia ngấm nước trước câu trả lời của cô. Cô chẳng thể nào tin nổi rằng một kẻ xấu xa như vậy lại có một vẻ mặt ngây thơ như thiên thần ấy. Chính khuôn mặt này đã đem lại cho cô một tai họa khủng khϊếp vô cùng."A! Hôm nay nhà ta sẽ đón chào một vị khách""Khách hàng ư?""Ôi trời, Chưa ai nói với chị sao? Rằng hôm nay nhà ta sẽ đón chào một vị khách cực kì quan trọng đó"Cô nhớ rằng họ sẽ có một vị khách ghé thăm, nhưng cô không biết rằng người đó lại là một vị khách đặc biệt quan trọng.Cô cố gắng không nghĩ gì thêm nữa, tạm thời cô chẳng nhớ được người đó là ai. Nhưng Erusia thì có vẻ rất phấn khích chắp tay vào"Em tin rằng...Rằng người đó sẽ là một người vô cùng tuyệt vời. Em tự hào về chị lắm đó, chị gái của em."Laurentia thậm chí không thể đối điện với khuôn mặt đang tỏa sáng đến lấp lánh của con bé. Tất cả niềm kiêu hãnh của cô giờ đây đã mất.Bằng cách kì diệu nào đó đã ngăn cô không chửi lộn với con em gái của mình. Cô quay lại tiến đến gần cửa "Tối nay em không định ăn bên ngoài hả? Chị không cần giúp em chuẩn bị gì, phải không?""Hả? A, vâng ạ.."Erusia trả lời bằng một giọng nói lạ thường như thể cô ấy cảm thấy chị gái của mình đang cư xử rất lạ. Laurentia gật đầu mà không thèm nhìn cô ấy một cái. Cô đóng cửa, rời khỏi căn phòng.HaizCơn buồn nôn của cô trở nên dữ dội hơn. Cô thật sự cần đi vào phòng vệ sinh ngay lập tức.Cô ấy không thể đáp lại nụ cười của con bé, và thậm chí không thể nói một lời tử tế với con bé. Tất cả dường như là quá khó với cô lúc này đây."Sẽ tốt hơn nếu kí được hợp đồng"Mím chặt môi, cô để bản thân không thốt ra một tiếng nào. Cô dựa lưng vào tường, cố gắng đè nén từng gợi sóng đang chuyển động trong tâm trí cô. Cô nghe thấy tiếng mở cửa cùng những câu chuyện phiếm."Đó có phải một vị khách không vậy? Tôi thấy ai cũng có vẻ háo hức muốn gặp người ấy"Dọc theo bức tường, cô nhìn thấy một nhóm năm, sáu người đàn ông ăn mặc sành điệu đứng ở đó đang chào hỏi nhau bằng những món quà trên tay."...."Khung cảnh này trông có vẻ quen quen. Nhưng cô chẳng nhớ được điều gì, cô dựa lưng vào tường nhìn chằm chằm các vị khách. Ông của cô, người đi đến cửa trước đang chào đón một người đàn ông với nụ cười niềm nở."Không thể nào.."Cô không thể tin rằng mình lại gặp lại khuôn mặt ấy.Đúng vậy, ngày hôm nay cô đã bị cô lãng quên mất. Ngày mà cô gặp một người sẽ từ từ can thiệp vào cuộc đời của cô sau này."Cô đây rồi! Tiểu thư Laurentia, cảm ơn vì đã mời tôi đến đây hôm nay"Người đàn ông đã cướp đi không biết bao nhiên trái tim của thiếu nữ bằng vẻ ngoài điển trai ấy, nụ cười dịu dàng, sự nhẹ nhàng, cử chỉ tinh tế. Hơn hết, anh ta chính là người cô luôn nguyền rủa "Hầu tước Acpencia..."Người đàn ông đã thề rằng sẽ luôn yêu thương cô và làm tất cả mọi thứ vì cô. Cũng chính là người đàn ông đã cấu kết với em gái phản bội lại cô. Người đã nhìn cô bằng nửa con mắt khinh thường cười nhạo cô trong quá khứ.Hôm nay là ngày anh ta sẽ đề nghị đính hôn với tôi