Sự nhầm lẫn giữa tình yêu và lòng thương hại

Tôi đã yêu anh bằng tất cả con tim, dù biết anh không dành trọn tình cảm cho tôi. Cho dù đôi lúc anh lơ đãng, dù có đôi lúc ở bên tôi nhưng trái tim anh vẫn hướng về chị ấy.

Sự nhầm lẫn giữa tình yêu và lòng thương hại
- Tôi đã yêu anh bằng tất cả con tim, dù biết anh không dành trọn tình cảm cho tôi. Cho dù đôi lúc anh lơ đãng, dù có đôi lúc ở bên tôi nhưng trái tim anh vẫn hướng về chị ấy.

Tin bài khác:

“Trả bài” đều với vợ nhưng ...
Trao thân đổi việc cho chồng

Có bạn gái rồi vẫn là “gà mờ” chuyện ấy

Day dứt tình yêu với anh trai

Vì yêu anh tôi chấp nhận tất cả. Những tưởng anh sẽ hiểu tình cảm của tôi dành cho anh, trân trọng và vun đắp cho ngày mai hạnh phúc, nhưng tôi đã nhầm, dù cho gần đến ngày cưới, anh vẫn đau đáu nhớ về cô ấy, người anh vừa yêu vừa hận. Tôi biết anh qua giới thiệu của một người bạn. Trước khi đến với tôi, anh đã có một mối tình thật sâu nặng với Mai. Nhưng cô ấy đã phản bội anh, chạy theo tiếng gọi của đồng tiền, của danh vọng, bỏ vào Sài Gòn với một đại gia chứng khoán. Tôi biết hết những điều ấy bởi bạn tôi chơi thân với anh và Mai, người bạn đó đã kể cho tôi nghe với mong muốn tôi hiểu anh, chấp nhận quá khứ và hàn gắn vết thương lòng trong anh.

Sự nhầm lẫn giữa tình yêu và lòng thương hại
Ảnh minh họa

Qua một thời gian gặp gỡ, tôi và anh đã nảy sinh tình cảm. Anh không dấu giếm tôi điều gì, anh bảo: “Trái tim anh đã từng bị tổn thương nhưng anh không muốn vết thương đó làm đau mình suốt đời. Nếu em hiểu và yêu anh, chúng mình sẽ cùng nhau xây đắp hạnh phúc”. Nghe những lời đó của anh, tôi đã khóc, vừa thương anh lại vừa thương mình. Trong thâm tâm tôi biết anh chưa thật sự quên được người con gái đó, và có thể anh chỉ tìm đến tôi như tìm một chốn bình an sau những ngày phiêu lưu mệt mỏi trên con đường tình. Anh mạnh mẽ là thế mà lúc này lại yếu đuối trong vòng tay tôi. Nhưng dù thế nào tôi cũng yêu anh, tôi tin mình sẽ giành được trái tim anh, dù con tim đó có bị người con gái khác để lại nhiều vết xước... Anh đã đưa tôi về ra mắt gia đình. Bố mẹ anh rất quý tôi, nhất là mẹ anh, một người phụ nữ nhân hậu, hết lòng yêu thương chồng con. Sau nhiều lần gặp gỡ, bà đã coi tôi như người thân trong gia đình. Anh rất vui về điều đó, và ngày cưới của chúng tôi cũng đã được ấn định. Mẹ anh tâm sự với tôi những điều rất thật lòng: “Mẹ hiểu là con cũng đã biết hết chuyện của thằng Nam. Mẹ cảm ơn con rất nhiều, nhờ có con mà nó mới lấy lại được niềm vui sống, trước khi gặp con nó suốt ngày buồn bã, đi sớm về khuya chẳng thiết gì đến gia đình, có nói thế nào nó cũng không nghe. Giờ thì mọi chuyện đã qua, mẹ chỉ mong hai đứa con sống hạnh phúc và sớm sinh cháu nội...”. Tiếng “mẹ” trong câu nói của mẹ anh sao mà thân thương, gần gũi đến thế. Lòng tôi dâng lên niềm hạnh phúc vô hạn. Tôi yêu anh và yêu tất cả những gì thuộc về anh. Chỉ mong sao anh hiểu được tình cảm của tôi, cùng tôi xây đắp hạnh phúc, không phụ tấm lòng tin yêu và sự lo lắng của mẹ. Thế nhưng, anh đã làm trái tim tôi tan nát, tận sâu trong trái tim mình, anh chưa có giây phút nào thôi nghĩ đến Mai, dù cô ấy đã phản bội anh, trong khi ngày cưới đã cận kề. Hôm đó là sinh nhật anh, vì muốn tạo bất ngờ nên tôi đến nhà anh mà không báo trước. Chẳng ngờ khi tôi đến, chỉ có mỗi bố mẹ anh ở nhà, mẹ anh bảo anh đã đi từ chập tối, bà tưởng anh đi với tôi. Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành, bó hồng trên tay tôi bỗng trở nên vô duyên, chiếc bánh kem cũng không có ai cắt bởi chủ nhân của buổi sinh nhật đã đi vắng. Tôi giấu nỗi buồn, vào nhà ngồi trò chuyện với bố mẹ, đợi anh về. Chờ mãi cũng chẳng thấy bóng dáng anh đâu, gọi điện thì anh không nghe máy. Chẳng hiểu có phải lo lắng và suy nghĩ quá nhiều không mà tôi bỗng tái nhợt đi. Mẹ anh thấy vậy bảo tôi lên phòng anh nằm nghỉ, đợi anh về sẽ đưa tôi về. Nằm trên giường tôi thấy chiếc điện thoại của anh, không hiểu anh đi đâu mà quên cầm điện thoại. Tò mò, tôi bật máy lên, tôi không thể tin vào mắt mình khi hiển hiện trước mắt tôi là những dòng tin nhắn chúc mừng sinh nhật anh của Mai, và anh đã nhắn lại cho cô ấy bằng những lời lẽ vừa trách móc vừa yêu thương xen lẫn oán hận, điều đó làm lòng tôi đau nhói. Ngay đầu giường anh còn có một quyển nhật kí với rất nhiều tấm ảnh thân mật của anh với Mai, anh vẫn lưu giữ chúng một cách rất trân trọng. Tôi lật trang cuối cùng, nét bút của anh như vẫn còn tươi màu mực: Hôm nay là sinh nhật anh và anh nhớ đến em rất nhiều, dù em đã làm trái tim anh đau đớn nhưng suốt đời này anh không thể quên em.  Anh sẽ lấy Thảo, người con gái yêu anh bằng tất cả trái tim mình, cô ấy sẽ chẳng bao giờ làm trái tim anh đau như em, Mai à. Em độc ác lắm, em có biết không? Yêu và hôn em lần cuối – tình yêu của anh... Nước mắt tôi rơi và con tim tôi đau. Tôi không hiểu lúc ấy mình đã ra khỏi phòng anh trong tâm trạng như thế nào, chỉ biết rằng mẹ anh đã rất hoảng hốt khi nhìn thấy gương mặt đầm đìa nước mắt của tôi. Tôi chạy như bay khỏi nhà anh, tôi muốn tránh xa con người giả dối ấy, người mà chỉ nay mai thôi sẽ là chồng tôi. Có lẽ anh chỉ thương hại tôi thôi chứ có yêu thương gì đâu. Giờ này anh đang ngồi nhớ tình cũ, ôn lại kỉ niệm của hai người, còn tôi thì... Cuộc đời sao quá trớ trêu và tôi tự thấy mình thật đáng thương... Sau hôm ấy, tôi đã không gặp anh, mặc anh nhắn tin gọi điện với những lời lẽ rất da diết. Anh thật lòng muốn được ở bên tôi, muốn được cùng tôi xây đắp hạnh phúc. Anh bảo những ngày qua anh đã hiểu là tôi quan trọng với cuộc đời anh ra sao, anh mong tôi sẽ là người giúp anh tìm lại niềm vui, hạnh phúc, anh mong tôi hiểu và thông cảm cho anh, đó là lần cuối cùng anh cho phép mình nhớ đến Mai. Tất cả quá khứ đau buồn đã khép lại, và tôi hãy cùng anh hướng đến ngày mai hạnh phúc... Thực lòng tôi cũng nhớ anh vô cùng và rất muốn gặp anh, nhưng tôi không muốn đối diện với anh. Tâm trạng tôi giờ đây với bao tình cảm đan xen lẫn lộn. Tôi biết chỉ cần nhìn vào ánh mắt anh, chỉ cần anh ôm tôi trong vòng tay ấm áp của mình là trái tim tôi lại mềm yếu và tha thứ cho anh thôi. Nhưng tôi không muốn cuộc hôn nhân của mình xây dựng trên lòng thương hại của anh, nếu một ngày Mai trở về, có lẽ nào anh sẽ chạy theo tiếng gọi của tình cũ mà bỏ rơi tôi? Lúc ấy thì tôi biết phải làm sao? Tôi nên tha thứ cho anh, cho chúng tôi thêm cơ hội hay rời xa anh, tìm cho mình một bến bờ bình yên hơn?

Như Thảo

Bạn đọc muốn gửi tâm sự về chuyên mục “Chuyện chung, chuyện riêng” xin gửi về địa chỉ (Chuyên mục là nơi sẻ chia tâm sự của bạn đọc nên tòa soạn không chấm nhuận bút).

Đừng bao giờ nói yêu một người hoặc nhận lời yêu một người chỉ vì bạn thương hại họ, cảm thấy cần cao thượng mà san sẻ cho họ một chút tình yêu. Bởi vì điều đó không ai muốn đón nhận, cũng chẳng ai hoan nghênh bạn cả. Thậm chí, người ta còn cảm thấy bị tổn thương nặng nề và đối với họ đó chính là điều tàn nhẫn nhất.

Tôi có cô bạn đã yêu đơn phương một anh chàng được hơn hai năm. Cô ấy cứ đi đi về về giữa chốn văn phòng cô quạnh và hướng ánh mắt về người cô ấy thầm thương trộm nhớ. Mọi người có vẻ cũng đoán biết được cảm tình mà cô ấy dành cho nam chính, nhưng nam chính lại mảy may không hay biết gì. Giống như thể cả thế giới đều hiểu, chỉ riêng một người không hiểu vậy.

Một đợt, khi công ty cô ấy đi liên hoan, có vẻ mọi người trong lúc quá chén đã đùa cợt về tình yêu đơn phương của cô bạn tôi. Sau đó, cô ấy nhận thấy cách cư xử của người trong mộng có vẻ như khác hẳn so với thường ngày. Anh ấy tỏ ra quan tâm tới cô ấy hơn, thường hay ở lại muộn và đi chung với cô ấy một đoạn đường về nhà. Cô bạn tôi mừng rơn, nghĩ rằng đã đến lúc mối tình câm lặng của mình được lật giở sang một trang mới.

Nhưng không. Thật tệ. Bạn có biết cái cảm giác được người khác tung lên cao vút trên không trung, sau đó bị thả tự do cho rơi xuống nó khủng khiếp như thế nào không? Chính là hụt hẫng, là vô bờ vô bến, cảm thấy cả thế giới đều quay lưng với mình, một mình mình chống chọi với những gì buồn khổ nhất.

Sự nhầm lẫn giữa tình yêu và lòng thương hại

Tình cảnh của cô bạn tôi chính là như vậy. Khi cô ấy phát hiện ra rằng anh chàng đồng nghiệp kia đối xử tốt với mình chẳng qua là vì anh ấy không muốn bị mang tiếng xấu ở nơi làm việc. Anh ấy không nỡ làm cô ấy đau lòng, lại càng không nỡ khiến cô ấy chôn vùi thanh xuân tươi đẹp vào một mối tình chẳng đi đến đâu.

Hóa ra, động cơ của anh ấy thì không đến nỗi nào, nhưng cái cách anh ấy thừa nhận và hành động như thể đang ban phát cho cô bạn tôi một chút tình yêu, đã khiến trái tim mỏng manh của cô ấy tan thành trăm mảnh vỡ… thì đúng là tệ quá tệ rồi.

Bạn thân mến, một ai đó đem lòng yêu bạn là quyền của họ. Còn có chấp nhận tình yêu ấy hay không lại là quyền của bạn. Bạn có thể gật đầu, hoặc lắc đầu. Nhưng bạn không thể nào lắc đầu rồi quay lại bảo người ta đừng vì mình mà tổn thương nữa.

Ai cũng vậy thôi, đem tim yêu một người không yêu mình là chấp nhận đau lòng. Nhưng rồi mọi thứ sẽ qua, vết thương rồi cũng sẽ nguôi ngoai vào một ngày nào đó… Khi mà người ta tìm được đúng người cần tìm cho riêng mình.

Chẳng thà cứ không yêu thì né tránh, không tiếp nhận thì thẳng thừng từ chối. Còn hơn coi tình yêu như một miếng bánh ăn thừa xong mang cho lại người ta vì thấy người ta có vẻ đang đói quá chừng. Có những người, dù thật sự rất đói, rất thèm một miếng bánh ngon, nhưng cái gì không đường đường chính chính, không phải là của họ, thì họ vẫn có tự trọng để lắc đầu và quay đi.