Tại sao bạc xỉu là thức uống cho kẻ nặng tình

Cà phê đã trở thành một món ngon dành cho tâm hồn mỗi người, người tìm đến cà phê khi có những tâm sự, trăn trở, người tìm đến cà phê như tìm một nguồn cảm hứng sáng tạo trong công việc, người tìm đến cà phê đơn giản như một cách thưởng thức cuộc sống Còn tôi tìm đến cà phê cũng như bao người để trút bầu tâm sự. Mỗi khi buồn thì lại ra quán thân quen thưởng thức một ly bạc xỉu và chiêm nghiệm về cuộc đời. Vị cà phê đắng đắng hoà cùng với sữa đặc làm chúng ta cảm giác lâng lâng uống một ngụm rồi lại tiếp tục uống thêm ngụm nữa cũng giống như cuộc đời chúng ta vậy. Không gì là màu hồng cả phải trải qua biết bao nhiêu đắng cay, vấp ngã biết bao nhiêu lần rồi tự đứng dậy bằng đôi chân nhỏ bé của mình thì lúc đó chúng ta sẽ thấy được ngọt bùi !!!

Cũng lâu rồi, dân tình rầm rộ vì một bài đăng của anh chàng nọ, rũ bỏ tình cũ, phải lòng tình mới, sau này vẫn giữ thói quen uống bạc xỉu để tự nhắc bản thân không quên những ngày gian khổ và người bên mình thời điểm ấy. Chốt lại một câu: “Vậy mới bảo, bạc xỉu là thức uống dành cho những kẻ nặng tình anh em ạ”.

Chả quan tâm câu chuyện tình cũ người mới bị giới trẻ lên án, vì dù sao ấy cũng là câu chuyện của người ta, mình chỉ tiện nghe được mà kể lại mà thôi. Chỉ là đọc xong tự nhiên thắc mắc, có phải cứ nhấp môi uống một ngụm bạc xỉu là đang nặng lòng với một ai đó hay không? Đương nhiên cũng không thể nói là những người nặng tình thì không thể uống bạc xỉu.

Theo mình bạc xỉu cũng chỉ là một thức uống trong sấp thực đơn dày cộp mà bạn với người thương cũ từng lang thang với nhau. Chẳng qua nó gợi lại cái kỉ niệm đẹp đẽ nào ấy của những người đang yêu, nên có khi làm bản thân chẳng thể dứt được tình. Người ta đi rồi nhưng thức uống vẫn còn đấy, mỗi hôm gọi vài ba ly, bản thân lại bần thần, môi nhấp ngụm bạc xỉu ngọt đắng lẫn lộn hòa vào nhau nhè nhẹ dễ uống, lòng lại nhớ về những ngày hai ta ngồi vỉa hè, cười tít mắt vì những câu chuyện ngốc xít. Vậy mà chẳng biết được rằng ngày ta rời xa nhau, thứ cuối cùng em nhìn thấy không phải là bóng người anh khuất xa cuối đường, mà là trên bàn vẫn hai ly bạc xỉu như ngày ta đã yêu.

Ơ thế vấn đề nó chẳng nằm ở ly bạc xỉu đâu, nó nằm ở tâm can mỗi người, về cách mà thiên hạ nhớ về những mối tình cũ. Hôm nọ, đọc được vài dòng blog của anh chàng nào ấy, nhớ về mối tình cũ thời khốn khó, đến bát mì cũng không dám nấu, chẳng qua là anh vẫn vương vấn cô nàng.

Có tình cảm với ai đó quá nhiều, mà thực ra cũng chả cần nhiều quá, chỉ cần vừa đủ để trong lòng luôn có một chỗ cho họ thì bát phở đi ăn cùng nhau mỗi sáng cũng có thể trở thành đồ ăn cho kẻ nặng tình được. Quan trọng là do bản thân có kìm nén được xúc cảm, biến người từng thương trở thành kỉ niệm đẹp, cất gọn trong lòng mà chả cần gợi nhớ lại lần nào nữa thì may ra mới vui vẻ ăn mọi thứ, làm mọi thứ trên đời mà không trở thành kẻ nặng tình.

Nói thì nói thế, kỉ niệm có đẹp đến đâu, chứ lâu lâu ghé ngang hàng quán vỉa hè, nơi mà kẻ cô đơn từng nhìn mình với cái ánh mắt ghen tức, mình vẫn bật cười, lại nhìn thấy đâu đó loáng thoáng hình bóng của anh, nghe được cái giọng cười nhẹ hều trầm ấm, trong lòng chả thấy đau nhói, chỉ thấy lâng lâng khó tả, nhẹ nhàng đến chả ngờ: “Ồ, mình đã từng có những khoảnh khắc si tình đến như thế!”.

Mình với người ta, rong ruổi khắp cái đất Hà Thành, đi đâu cũng thấy hình bóng nhau, nắng, mưa, bão bùng gì thì vẫn cứ ton ton trên con “chiến mã” tìm đủ ngóc ngách lấp đầy cái dạ dày. Nhiều khi trên đường, nắng gió cứ vu vơ rọi qua kẽ tóc, bờ vai của họ, mắt mình nhìn thấy đẹp, nên thơ mà lãng mạn, trong lòng cũng ậm ừ nghĩ: “Về sau bận bù đầu rối tóc, người ta lỡ phải mấy năm không gặp, đi qua mấy chỗ thế này không biết là còn nhớ được nụ cười của nhau hay không.”.

Lo lắng ngẩn ngơ ấy để làm gì, cuộc sống mà, cuộc sống là để trải nghiệm, để yêu, để nhớ nhung, để thừa nhận mình vẫn còn thương một kẻ nào đó. Nhiều khi giữ cho mình một loại đồ ăn “nặng tình” thì cũng tốt. Lúc nào buồn chán, căng thẳng hay đơn giản là cái bụng réo từng đợt vì đói, cũng có thể tạt ngang quán xá gọi ngay cái món “nặng tình” của mình mà chả cần tốn thời gian suy nghĩ: “Hôm nay nên ăn gì?”. Chỉ khổ cho ai còn yêu nhiều quá, tâm can vẫn vương vấn kẻ cũ, mở thực đơn, thấy “món đó” là lòng lại đau nhói, kể cả nó có là ly bạc xỉu ngọt đậm đà, đắng nhè nhẹ cũng thấy như tu cả một bình đen đá.

Thế mới nói, cần gì là bạc xỉu, chỉ cần là thương vừa đủ, yêu vừa tới, món gì cũng trở thành đồ ăn, đồ uống cho kẻ nặng tình được.

Tình yêu cũng như một ly bạc xỉu, dù đắng dù ngọt, dù yêu đúng hay sai người thì vẫn là yêu…

Tại sao bạc xỉu là thức uống cho kẻ nặng tình

Cô - ả đàn bà luôn tự cho mình là nhạt nhẽo, dễ dãi trước mọi vấn đề nhân sinh quan trên đời. Cô quảng giao, khoáng đạt, giòn cười tươi khóc, cởi mở và bao dung với mọi người trừ bản thân mình. Cô 30, không già không trẻ, làm đủ điều sai để hiểu được giá trị của điều đúng, trải qua đủ đau đớn để trân trọng giá trị của bình yên, yêu đủ loại đàn ông để hiểu rằng mỗi con người trên đời này đều có giá trị của riêng họ và chớ nên so sánh chuyện người này người nọ, tình này, tình xưa mà làm gì. Riêng với tình yêu, dù cho cô đã đi qua không biết bao nhiêu hồi ức với hơn một người đàn ông thì cô vẫn chưa trả lời được câu hỏi “tình yêu là gì?” với riêng bản thân mình…

Một ngày cô ngồi ở một quán café quen thuộc, nơi cô và tình cũ của mình có lần hẹn hò nhau ở đó. Quán café mang phong vị Sài Gòn ở đất Hà Nội, người ta gọi café nâu đá là bạc xỉu. Ừa, cũng không hẳn là nâu đá theo phong cách Hà Nội, bởi vì họ cho rất nhiều sữa và chỉ có 1 chút xíu café vào đó với đá dăm, trộn đều lên và dùng ống để hút.

Cô - ả đàn bà thích bạc xỉu, những người nào thuộc típ người tinh tế, thích những thứ nguyên bản hẳn sẽ cười vào mặt những kẻ 'nửa mùa' mang tiếng đi uống café mà lại gọi bạc xỉu, đến cả cái tên đã mất hẳn cái phong vị riêng của café rồi. Ừ, cô cười khi ai đó có vẻ đả kích cái sở thích dễ dãi, chả có một milligram tinh tế của mình, “sao cũng được, miễn là ngon miệng”.

Tại sao bạc xỉu là thức uống cho kẻ nặng tình

Cô cứ im lặng cười nhạt nhẽo như thế, cô dễ dãi với bạn bè, những người tưởng rằng hiểu cô nhưng thực chất chẳng hiểu gì về cô cả. Vì thế cô không có nhu cầu giải thích cho họ hiểu rằng bởi vì cô đã thử đủ loại trên đời rồi, đã từng kiên nhẫn với một ly café đen pha phin và gục cả mặt xuống bàn đếm từng giọt café rơi xuống trong những ngày vô nghĩa của đời mình rồi, đã từng uống biết bao nhiêu hoài niệm ở những quán café khắp cái đất nước Việt Nam này rồi, nơi nào cô đi qua mà chẳng có café và yêu thương…

Có lần cũng ở quán café này, cô nói chuyện với người yêu cũ, anh người yêu cũ giục uống café đi, cho thêm ít đường và đá vào sẽ ngon hơn, cô chẳng nói chẳng rằng uống cạn một ly đen không đá không đường rồi gọi thêm một ly nữa và lại nằm bò ra bàn đếm từng giọt café đen sì cứ chậm chậm rơi xuống. Mà thời điểm ấy cô thấy tại sao mấy giọt café ấy nó có thể rơi nhanh thế, cô muốn thời gian ngưng lại, chỉ để im lặng bên anh, một lát nữa thôi, có khi cả đời sẽ không còn gặp nữa, và cái vị café đen không đá không đường đắng ngoét mồm miệng ngày hôm nay sẽ là một hồi ức mà cô không thể nào quên…

Sau lần ấy, cô không bao giờ uống lại café đen không đá không đường thêm một lần nào nữa, cái ám ảnh trong lần gặp cuối với tình cũ, cái vị đắng ngoét mồm miệng mà cô ghét nhất trên đời, cái màu đen sì và cả cái phin nhôm, nó ám ảnh cô tới mức cô có thể đếm được bao nhiêu giọt café rơi xuống đủ để đầy một ly café. Cô chuyển sang uống nâu đá mỗi khi hẹn hò với bạn bè, như một cách để gói ghém những hoài niệm với người cũ cất vào kho hồi ức của tâm can…

Cô gặp người cô yêu hiện tại, người đàn ông thích uống café đen đá, anh nói cô hãy thử cảm giác uống café đen nguyên chất một lần và cô sẽ không bao giờ muốn uống mấy cái thứ café nửa mùa mà cô uống nữa. Cô nhìn ly café anh thường uống, khắc cốt ghi tâm cái màu đen cô đặc và sủi bọt nâu ấy, những lần ngồi quán café thứ duy nhất anh chọn vẫn là đen đá hoặc những thứ tương tự có chất café. Chuyện tình của anh và cô phần nhiều hồi ức nằm ở những quán café, bất cứ nơi đâu ở cái đất Hà Nội này cũng có dấu vết yêu thương và kỉ niệm ở đó, dù chỉ là những lần ngồi bên nhau tại một quán café.

Lại là hồi ức, người đàn ông cô yêu hiện tại rồi cũng chẳng thế ở bên cô. Cả hai như một đường cắt chéo, gặp nhau tại một điểm rồi đi xa mãi… cô lại ngồi một mình ở một quán café lạ, một phút tự hỏi lòng “tình yêu là gì?” rồi ngồi ngắm ly bạc xỉu, như cái cách mà cô nhìn những giọt café đen chậm rãi nhỏ từng giọt năm nào. Bạc xỉu nếu không uống nhanh khi trộn lên sẽ nhanh tan ra và loãng toẹt, hệt như tình cảm của cô hiện tại. Yêu hết lòng, hết mình nhưng nhận ra cuối cùng vẫn chỉ là một thứ tình cảm tạm bợ, bèo mây, thoát cơn mưa một cái là trời sáng rạng, soi thấu hết cả cái trần trụi của cuộc đời này, đến nỗi tình yêu bỗng chốc trở nên nhạt không thể tả…

Tại sao bạc xỉu là thức uống cho kẻ nặng tình

Bạc xỉu có nhiều sữa, y như đàn bà thích ngọt ngào, mà tình yêu thì có bao giờ là hết sự ngọt ngào, có bao giờ là không cần sự ngọt ngào, yêu thương? Tình yêu không nên là thứ đen đá đắng ngắt kia, chậm rãi nhỏ từng giọt từng giọt như nhả thính, tưởng thơ mộng lắm, say lắm, tình lắm, ai ngờ đắng ngoét, vỡ mộng…nhưng mà sao cũng được, cô dễ dãi với những người xung quanh mình.

Với riêng cô, tình yêu nên là một ly bạc xỉu. Có chất thơm vừa vặn của café và sữa, có vị của ngọt và và vị của đắng, có cái lạnh lẽo đến tê buốt nhưng lại giải khát rất đã đời, uống một hơi là muốn uống cạn một cách thích thú, ngon miệng. Cuối cùng, khi uống cạn một ly bạc xỉu, cái vị ngọt ngào sẽ đọng lại nơi đầu lưỡi, nơi đầu môi…

Tình yêu giống như một ly bạc xỉu. Có ngọt, có đắng, có hờn giận, có niềm vui, có ngọt ngào và có cả đắng ngắt, nhưng ai cũng có thể thử, ai cũng có thể uống một cách bình thản, không cần phải chậm rãi, sâu lắng, pha rất nhanh, uống ngọt ngào đến mức quá đà, đến cả cái tên cũng chẳng còn phong vị café đủ để người ta liên tưởng nó là thứ nước uống nguyên chất, tinh tế, đậm đà…nhưng nó vẫn là café. Tình yêu cũng vậy, dù đắng dù ngọt, dù yêu đúng hay sai người thì vẫn là yêu…