Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

  • Home
  • My Books
  • Browse ▾

    • Recommendations
    • Choice Awards
    • Genres
    • Giveaways
    • New Releases
    • Lists
    • Explore
    • News & Interviews

    • Art
    • Biography
    • Business
    • Children's
    • Christian
    • Classics
    • Comics
    • Cookbooks
    • Ebooks
    • Fantasy
    • Fiction
    • Graphic Novels
    • Historical Fiction
    • History
    • Horror
    • Memoir
    • Music
    • Mystery
    • Nonfiction
    • Poetry
    • Psychology
    • Romance
    • Science
    • Science Fiction
    • Self Help
    • Sports
    • Thriller
    • Travel
    • Young Adult
    • More Genres

Open Preview

See a Problem?

We’d love your help. Let us know what’s wrong with this preview of What I Talk About When I Talk About Running by Haruki Murakami.

Thanks for telling us about the problem.

Friend Reviews

To see what your friends thought of this book, please sign up.

Reader Q&A

Popular Answered Questions

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Paddy 邱平龙 I began running as a result of this book. I had no pretext to read this other than it was recommended by a friend. I think that it is remarkable that …moreI began running as a result of this book. I had no pretext to read this other than it was recommended by a friend. I think that it is remarkable that this book got me running as in no way does Murakami attempt to persuade the reader to start running. Likewise, he gives virtually no advice on how to start or on technique (other that stand tall, relax, breath).

His method of inspiration is so underwhelming, his brand of positivity so melancholic, yet his words leave you (I mean me), simultaneously, feeling so pathetically ordinary and capable at the same time. (less)

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Kumari de Silva This is not a "how-to" book, there's no tips whatsoever. It's just a book on what Murakami talks about when he talks about running. It is both general…moreThis is not a "how-to" book, there's no tips whatsoever. It's just a book on what Murakami talks about when he talks about running. It is both generally his thoughts on running and specific descriptions of races he has run(less)

Community Reviews

 ·  142,183 ratings  ·  13,595 reviews

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Start your review of What I Talk About When I Talk About Running

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Jul 12, 2011 Anh rated it really liked it

Đây không phải là một bài review, chỉ là mình viết lảm nhảm về những suy nghĩ của mình sau khi đọc hơn một nửa cuốn sách này. Mình thấy thật là hay vì mình đọc cuốn này ngay sau khi đọc lại lần thứ 2 cuốn" Tuổi trẻ, Tình yêu, Lý tưởng" của Thích Nhất Hạnh. Đọc 2,3 cuốn sách của Thích Nhất Hạnh có thể thấy ông là một người cổ súy cho lối sống chậm rãi, ung dung, nhàn nhã : "Giấc mơ Việt Nam là dân tộc Việt Nam biết để thì giờ ra để đi chơi, ngồi chơi, leo núi, đi biển, sống với cảnh đẹp thiên nhi Đây không phải là một bài review, chỉ là mình viết lảm nhảm về những suy nghĩ của mình sau khi đọc hơn một nửa cuốn sách này. Mình thấy thật là hay vì mình đọc cuốn này ngay sau khi đọc lại lần thứ 2 cuốn" Tuổi trẻ, Tình yêu, Lý tưởng" của Thích Nhất Hạnh. Đọc 2,3 cuốn sách của Thích Nhất Hạnh có thể thấy ông là một người cổ súy cho lối sống chậm rãi, ung dung, nhàn nhã : "Giấc mơ Việt Nam là dân tộc Việt Nam biết để thì giờ ra để đi chơi, ngồi chơi, leo núi, đi biển, sống với cảnh đẹp thiên nhiên, hàng ngày có nhiều cơ hội dựng xây tình huynh đệ mà không để hết thì giờ chạy theo sắc dục, tiền bạc, quyền hành và danh vọng." (Tuổi trẻ, Tình yêu, Lý tưởng ). Ngược lại, Haruki Murakami có lẽ là người chủ trương gò mình vào kỷ luật, tự đặt ra các mục tiêu, coi trọng việc chiến thắng bản thân, vượt qua các giới hạn của chính mình. Điều này được thể hiện rõ qua việc ông miêu tả cách đặt ra kế hoạch, duy trì chạy bộ hằng ngày trong nhiều năm; cách ông tập trung hết sức 3-4h/ngày vào viết lách ( thậm chí phải ngồi tập trung từng đó thời gian tại bàn làm việc mỗi ngày, kể cả khi không viết lách gì). Và tuy không đề cập đến nhiều trong tác phẩm, nhưng có thể hình dung ra việc ông duy trì kỷ luật trong các sinh hoạt khác của đời sống hằng ngày ra sao.Điều này không khó hiểu khi Murakami là người Nhật( ai cũng biết người Nhật coi trọng kỷ luật như thế nào) và bị ảnh hưởng nhiều bởi lối sống và văn hóa Mỹ.

Việc đọc 2 cuốn sách gần như kế tiếp nhau, giúp cho mình có nhiều suy nghĩ và so sánh giữa 2 phong cách sống. Không hoàn toàn chính xác, và cũng không phải là tất cả, mình thấy phong cách sống thứ nhất có vẻ là phong cách sống của nhiều người Việt Nam và người dân ở nhiều nước châu Âu.Quan sát có thể thấy được rằng thanh thiếu niên, dân văn phòng Việt Nam ngồi cà phê cà pháo, trà chanh trà đá, uống bia hơi nhiều đến mức nào. Trong " Tuổi trẻ, Tình yêu, Lý tưởng" Thích Nhất Hạnh cũng nói về việc nhiều người dân Pháp làm việc 35h/tuần ( tức là trung bình 5h/ngày; còn nếu tính là 1 tuần 2 ngày nghỉ tức là làm việc 5 ngày/tuần thì trung bình cũng dưới mức 8h/ngày). Họ dành thời giờ cho người thân, gia đình và đi du lịch. Đọc " Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương" cũng thấy Ngô Thị Giáng Uyên mô tả về những người châu Âu rất hay ngồi quán cà phê , bia hơi " lười biếng nhìn cuộc đời chậm rãi trôi". Cách sống thứ 2 có lẽ là cách sống của người Nhật và người Mỹ. Khỏi phải nói về người Nhật. Còn những người mình quen đã và đang làm việc ở Mỹ, luôn kêu ca về áp lực và cường độ công việc. Kỷ luật, kỷ luật, kỷ luật. Công việc, công việc, công việc. Luôn đứng trước nguy cơ có thể bị sa thải bất cứ lúc nào, nếu bạn không đứng trong nhóm những người xuất sắc và chăm chỉ nhất.( Điều này càng rõ hơn khi suy thoái kinh tế xảy ra gần đây).

Vậy mình thấy mình phù hợp với lối sống nào hơn, và xa hơn nữa là mình chọn cho mình lối sống nào ? Mình không thật sự biết. Mình nghĩ lâu nay mình sống theo lối sống thứ nhất. Tuy nhiên, trong thâm tâm mình luôn nghĩ rằng để đạt được một điều gì đó, hay nói rõ hơn là để làm tốt mọi việc,để thành công trong sự nghiệp, mình phải sống theo cách thứ 2. Mình cũng nghĩ rằng: việc sống như vậy là một trong những lý do quan trọng làm cho nước Mỹ trở thành cường quốc số 1 thế giới chỉ sau lịch sử mấy trăm năm và cũng chính việc sống như vậy làm cho nước Nhật luôn phục hồi một cách nhanh chóng và trở lại mạnh mẽ sau bất cứ một thảm họa nào. Mình đã luôn nghĩ như vậy từ khá lâu. Tuy nhiên, việc đọc lại cuốn sách của Thích Nhất Hạnh khiến mình đặt ra câu hỏi rằng: việc sống như vậy có thật sự tốt cho việc tồn tại và phát triển bền vững không? Nói như vậy có vẻ mơ hồ, nhưng phần nào đó nó giống như chuyện để đẩy mạnh việc phát triển kinh tế, con người làm việc quần quật, không ngừng nghĩ ra các phương thức khai thác tất cả các tài nguyên thiên nhiên có thể, không cho thiên nhiên có điều kiện " nghỉ ngơi" và phục hồi." Không cho đất nghỉ, không ngừng tay ta" ( Bài ca vỡ đất- Hoàng Trung Thông ). Điều đó đã và đang dẫn đến hậu quả thế nào thì ai cũng thấy.

Từ chuyện sống nhanh và sống chậm( tạm gọi như vậy ), từ lâu mình cũng có nhiều suy nghĩ về việc đọc sách nhanh hay chậm. Phải nói là mình khá dị ứng với những kiểu dạy các phương pháp đọc sách nhanh và cả cái việc đặt mục tiêu cho mình tháng này, năm này phải đọc bao nhiêu cuốn sách ( có vẻ giống với việc Murakami tự đặt ra mục tiêu cho mình khi chạy bộ). Mình biết là mình KHÔNG nên dị ứng như vậy, vì RÕ RÀNG rằng cách đọc sách nhanh có rất nhiều lợi ích, không phải bàn cãi. Dù dị ứng nhưng nhiều lúc mình cũng áp dụng nó. Tuy nhiên, mình nghĩ rằng cái quan trọng không kém, thậm chí quan trọng hơn cả việc đọc sách nhanh như thế nào, đọc nhiều sách ra sao đó là việc hiểu cuốn sách đó như thế nào, áp dụng điều mình hiểu vào trong thực tế cuộc sống ra sao. Ví dụ, như trong việc mình đọc sách của Thích Nhất Hạnh. Mình đã đọc khá nhiều sách của ông. Về bản chất, nội dung của các cuốn sách này hầu như không khác nhau, lặp đi lặp vài nội dung cơ bản. Nhưng nếu như hằng ngày mình không luyện tập và áp dụng cách kiềm chế cơn bão cảm xúc, vẫn văng tục chửi bới loạn xạ mỗi khi gặp điều gì đó tức tối,vẫn giữ nhiều suy nghĩ phải nói là cực đoan, thì về cơ bản việc đọc sách của mình không có ý nghĩa gì hết. Mặt khác, có nhiều cuốn sách đáng đọc đi đọc lại và nghiền ngẫm thật kỹ. Đọc một cuốn sách vào những thời điểm khác nhau, những độ tuổi khác nhau, cảm nhận và suy nghĩ có thể sẽ khác nhau rất nhiều. Nhận ra suy nghĩ và con người mình thay đổi qua việc đọc lại một cuốn sách là một điều thú vị. Một năm chỉ đọc một cuốn sách cũng được, đọc thật chậm cũng được nếu như cảm thấy mình cần phải suy nghĩ thật kĩ và từ đó rút ra những bài học để áp dụng vào cuộc sống. ( Tuy nhiên, vấn đề là nhiều khi phải đọc nhiều để có thể so sánh và có cái nhìn toàn diện, hehe). Đọc sách không phải là nhồi đất vào đầu, không phải giống như học phổ thông ở Việt Nam để chỉ đơn thuần là đặt ra mục tiêu đọc bao nhiêu cuốn sách 1 năm, đọc bao nhiêu từ 1 phút. ( Giống như mục tiêu mỗi lớp đạt bao nhiêu học sinh khá và giỏi, tỉ lệ tốt nghiệp đạt 99,99%, chi tiền thật đậm để Việt Nam có đại học đạt tốp 200 thế giới...)

Tóm lại, đây là một cuốn sách đáng để đọc lại nhiều lần, và dù không phải điều gì mình cũng tán thành với Murakami, nhưng nó gợi cho mình rất nhiều suy nghĩ.

...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

30/10/2022

Đọc lại lần 02, thấy thêm được nhiều, học thêm được nhiều và được truyền thêm nhiều động lực để tiếp tục thử thách bản thân và quay lại với các đầu sách của bác ấy.

----
Mình không nghĩ một nhà văn như Haruki Murakami lại thích chạy bộ, cho tới khi đọc cuốn này.

Trong số những tác phẩm ma mị, phức tạp, khó tiêu thì có lẽ đây là cuốn “dễ” đọc nhất của bác ấy.

Nếu bạn là người thích viết, nhất định nên đọc, vì bạn sẽ có cái nhìn rõ ràng hơn về sự nghiệp viết lách, “thời điểm” viết lách và là

30/10/2022

Đọc lại lần 02, thấy thêm được nhiều, học thêm được nhiều và được truyền thêm nhiều động lực để tiếp tục thử thách bản thân và quay lại với các đầu sách của bác ấy.

----
Mình không nghĩ một nhà văn như Haruki Murakami lại thích chạy bộ, cho tới khi đọc cuốn này.

Trong số những tác phẩm ma mị, phức tạp, khó tiêu thì có lẽ đây là cuốn “dễ” đọc nhất của bác ấy.

Nếu bạn là người thích viết, nhất định nên đọc, vì bạn sẽ có cái nhìn rõ ràng hơn về sự nghiệp viết lách, “thời điểm” viết lách và làm thế nào để duy trì được một sự nghiệp viết lẫy lừng như bác ấy.

Nếu bạn là người lười thể dục, cũng nên đọc, haha. Cuốn sách này là động lực để mình tập chạy bộ, cũng như vừa hoàn thành giải ultra trail marathon tháng trước ở Đà Lạt, cự li 21km, chưa bao giờ mình nghĩ mình làm được chuyện này. Nhưng nghĩ tới việc một người sử dụng đầu óc nhiều như bác ấy còn làm được, nên mình quyết tâm mang giày, đêm đêm chạy bộ, và đã dấn thân vào con đường marathon lúc nào không hay haha.

Rõ ràng việc chạy bộ đường trường, marathon rồi ultral marathon đã tạo nên cho bác ấy một ý chí mạnh kinh khủng, cộng với sự tưởng tượng và suy ngẫm sâu sắc về cuộc sống, chẳng trách mà những tác phẩm của bác luôn được một lượng lớn công chúng đón nhận… mặc dù số người hiểu thấu các cuốn sách của bác chắc không nhiều. Nhưng có sao, đọc 1 lần, hai lần, 3 lần rồi sẽ thấy được những thông điệp ngầm trong sách.

Mình chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ đoạt giải Nobel văn chương, thậm chí mình còn chưa bao giờ viết lách nghiêm túc. Nhưng ít ra thì, mình cũng đã có huy chương 21km đầu tiên trong đời, như bác ấy. Rồi mình sẽ chạy 42km, rồi 70k, rồi có khi mình cũng sẽ bắt đầu viết sách.

Mà thôi, mơ một tới đây được rồi, hi vọng tối nay sg không mưa gió để được tiếp tục sải bước.

Sách rất đáng để đọc, dù bạn có là fan của bác ấy, hay không.

Mình viết review những cuốn sách khác tại blog nhỏ này http://vuilen11.com/

...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

4/5

ĐÂY LÀ CUỐN SÁCH TRUYỀN CẢM HỨNG THẬT SỰ ĐÓ.

UPDATE 08/02/19

"Thực ra, ý tôi là tôi không bắt đầu chạy bộ vì ai đó bảo tôi nên chạy bộ. Cũng như tôi không trở thành tiểu thuyết gia vì ai đó yêu cầu tôi phải làm thế. Một hôm, bất ngờ, tôi muốn viết một cuốn tiểu thuyết. Và một hôm, đột ngột, tôi bắt đầu chạy - đơn giản vì tôi muốn thế. Tôi luôn làm bất cứ thứ gì mình cảm thấy thích làm trong đời. Người ta có thể cố ngăn tôi, và làm cho tôi thấy là tôi sai, nhưng tôi sẽ không thay đổi."

Tôi N

4/5

ĐÂY LÀ CUỐN SÁCH TRUYỀN CẢM HỨNG THẬT SỰ ĐÓ.

UPDATE 08/02/19

"Thực ra, ý tôi là tôi không bắt đầu chạy bộ vì ai đó bảo tôi nên chạy bộ. Cũng như tôi không trở thành tiểu thuyết gia vì ai đó yêu cầu tôi phải làm thế. Một hôm, bất ngờ, tôi muốn viết một cuốn tiểu thuyết. Và một hôm, đột ngột, tôi bắt đầu chạy - đơn giản vì tôi muốn thế. Tôi luôn làm bất cứ thứ gì mình cảm thấy thích làm trong đời. Người ta có thể cố ngăn tôi, và làm cho tôi thấy là tôi sai, nhưng tôi sẽ không thay đổi."

Tôi Nói Gì Khi Nói Về Chạy Bộ là cuốn tự truyện của Haruki Murakami kể về quá trình ông chạy bộ và cả những suy nghĩ, những chiêm nghiệm của Murakami về việc chạy bộ có ích như thế nào trong cuộc đời làm nghề tiểu thuyết gia của ông. Về việc khi đã bắt tay vào viết tiểu thuyết thì cần phải trung thành với đứa con tinh thần của mình đến mức nào. Và cả việc chạy bộ hóa ra cũng có liên quan đến sự nghiệp viết văn của Haruki Murakami nữa.

Trong cuốn tự truyện này tớ cũng biết thêm được rất nhiều về con người của bác già - rằng Murakami không chỉ là một người viết văn mà ông còn là một người chạy kiên nhẫn, chịu khó và là một người có tính kỷ luật cực kỳ khắt khe. Nhiều khi đọc thấy thực sự cảm phục ý chí thể dục thể thao nâng cao sức khỏe của bác già với thành tích chạy bộ cực kỳ khủng. Murakami cực kỳ nghiêm khắc với chính bản thân mình trong việc luyện tập, ông tham dự 24 cuộc thi chạy marathon, luyện tập đến đau đớn thể xác nhưng nhất quyết không bỏ cuộc, luôn tìm cách tốt nhất để cho cơ thể mình thích nghi được với cường độ chạy mỗi ngày, làm sao để cho chính bản thân mình luôn được hài lòng. Có thể thành tích ấy không là nhất, nhưng quan trọng là bác già đã mãn nguyện với mục tiêu của riêng mình.

Thời gian chạy của tôi, thứ hạng tôi đạt được, vẻ ngoài của tôi - tất cả những thứ đó đều là thứ yếu. Đối với một người chạy như tôi, điều thực sự quan trọng là đạt được mục đích chính mình đặt ra, trong khả năng của mình. Tôi dốc hết sức mình, chịu đựng cái cần chịu đựng, và tôi có thể, theo cách riêng của mình, mãn nguyện.

Bên cạnh đó qua cuốn tự truyện của Murakami, tớ cũng thực sự ấn tượng với những suy nghĩ dám nghĩ dám làm của tác giả, khởi nghiệp với một câu lạc bộ nhạc jazz nhưng lại dám dẹp hết sang một bên để tập trung viết tiểu thuyết chỉ vì "Tôi chỉ có cái mong muốn mãnh liệt là viết một cuốn tiểu thuyết." Và thế là tác phẩm đầu tay Lắng Nghe Gió Hát của bác già ra đời. Một điểm sáng nữa của cuốn tự truyện này đó là nó thực sự truyền cho tớ cảm hứng làm việc hay học tập, nhất là hiểu được tầm quan trọng của việc tham gia thể thao rất cần thiết vì nó không chỉ giúp chúng ta có một cư thể khỏe mạnh, mà còn rèn luyện được sự bền bỉ, nhẫn nại và sức khỏe tốt chắc chắn sẽ làm tăng năng suất hiệu quả trong công việc của ta hơn.

"Tôi không hề chịu nổi nếu bị buộc phải làm điều gì đó tôi không muốn làm vào lúc tôi không muốn làm. Thế nhưng mỗi khi tôi có thể làm gì đấy mà tôi thích làm, khi tôi muốn làm, và theo cách tôi muốn làm, thì tôi sẽ làm hết sức mình."

Câu "triết lý" trên của bác già là câu mà tớ thích nhất và chắc chắn không phải lời nói suông vì Murakami đã chứng minh được sở thích ấy của mình trong suốt hơn mấy chục năm qua. Murakami chạy vì ông thích thế, một ngày nắng đẹp khi đang xem hai đội bóng thi đấu, thế là nổi hứng viết luôn tiểu thuyết đầu tay vì ông thích thế. Nhưng mỗi khi làm một việc gì, cả chạy hay viết thì Murakami luôn dành trọn vẹn tâm trí và công sức của mình cho việc đó. Đấy cũng chính là điều làm tớ càng hâm mộ và quý trọng bác già.

Nhìn chung, Tôi Nói Gì Khi Nói Về Chạy Bộ không phải là fiction mà là một memoir, tự truyện về chính một phần nhỏ trong cuộc đời của Haruki Murakami. Nhiều câu văn cực kì truyền cảm hứng cho tớ nói riêng, không chỉ là về vấn đề chạy bộ hay viết văn mà còn ứng dụng được kha khá trong cuộc sống. Mà thôi, cứ Murakami là auto mua về đọc không suy nghĩ, recommend nhá.

...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

May 26, 2017 Mai Anh rated it it was amazing

Lần nào đọc cũng thấy xúc động một cách sâu sắc. Và mình chắc chắn sẽ còn đọc lại nhiều lần trong đời nữa.
"Dĩ nhiên là nó rất đau đơn, và có những lúc mà, về mặt cảm xúc tôi chỉ muốn dẹp quách mọi thứ. Nhưng cái đau dường như là một điều kiện tiên quyết cho kiểu thể thao này. Nếu ko có cái đau, ai lại nhọc công dấn thân vào các môn thể thao như ba môn phối hợp hay marathon, thứ đòi hỏi sự đầu tư thời gian và sức lực như thế chứ? Chính là vì cái đau, chính là vì ta muốn vượt qua cái đau ấy mà ta
Lần nào đọc cũng thấy xúc động một cách sâu sắc. Và mình chắc chắn sẽ còn đọc lại nhiều lần trong đời nữa.
"Dĩ nhiên là nó rất đau đơn, và có những lúc mà, về mặt cảm xúc tôi chỉ muốn dẹp quách mọi thứ. Nhưng cái đau dường như là một điều kiện tiên quyết cho kiểu thể thao này. Nếu ko có cái đau, ai lại nhọc công dấn thân vào các môn thể thao như ba môn phối hợp hay marathon, thứ đòi hỏi sự đầu tư thời gian và sức lực như thế chứ? Chính là vì cái đau, chính là vì ta muốn vượt qua cái đau ấy mà ta có thể có được cái cảm giác, qua quá trình ấy, rằng mình thực sự sống - hay ít nhất cũng cảm thấy phần nào điều đó. Phẩm chất kinh nghiệm của ta k dựa trên các tiêu chuẩn như thời gian hay thứ hạng, mà là cuối cùng ta nhận ra được tính trôi chảy ở chính hành động. Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì là thế đấy.
...dù nó có ích lợi hay ko, tuyệt vời hay hoàn toàn không, nghĩ đến tận cùng thì điều quan trọng nhất là cái ta không thể nhìn thấy mà có thể cảm thấy trong tim mình..."
...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Cho điểm: 3.8
[Khuyến cáo: Review này rất tùy hứng. Hệt như cuốn sách này vậy. Vì vậy, bạn có thể bỏ qua và tìm một cái khác nghiêm túc và trọng tâm hơn]

"Một kẻ trượng phu không bao giờ nhắc đến những người đàn bà y đã chia tay hay khoản tiền thuế y đã đóng. Và tôi nghĩ còn một điều kiện nữa để làm kẻ trượng phu là giữ kín chuyện y làm gì để luôn khỏe mạnh. Một kẻ trượng phu không nên nói mãi chuyện mình làm gì để duy trì sức khỏe."

Đó gần như là trích dẫn đầu tiên đến với tôi, cũng là trích dẫn đ

Cho điểm: 3.8
[Khuyến cáo: Review này rất tùy hứng. Hệt như cuốn sách này vậy. Vì vậy, bạn có thể bỏ qua và tìm một cái khác nghiêm túc và trọng tâm hơn]

"Một kẻ trượng phu không bao giờ nhắc đến những người đàn bà y đã chia tay hay khoản tiền thuế y đã đóng. Và tôi nghĩ còn một điều kiện nữa để làm kẻ trượng phu là giữ kín chuyện y làm gì để luôn khỏe mạnh. Một kẻ trượng phu không nên nói mãi chuyện mình làm gì để duy trì sức khỏe."

Đó gần như là trích dẫn đầu tiên đến với tôi, cũng là trích dẫn đã thôi thúc tôi tìm kiếm để rồi sau đó xác quyết là mình sẽ thích cuốn sách này.

"Tôi nói gì khi nói về chạy bộ" là một cuốn sách mỏng, ghi chép những suy nghĩ của nhà văn Haruki Murakami về việc chạy bộ của mình. H.M làm chủ một quán rượu phục vụ nhạc Jazz ở Tokyo trong khoảng 10 năm sau tuổi 20. Rồi một ngày vào độ 30 tuổi, khi đang ngồi trên khán đài sân vận động của đội bóng chày yêu thích và thưởng thức một pha bóng gay cấn, đột nhiên H.M nảy ra ý nghĩ rằng: Biết sao không? Mày có thể thử viết một cuốn tiểu thuyết. Và thế rồi H.M trở thành nhà văn. Ông nghỉ làm ở quán rượu, ở nhà viết văn toàn thời gian. Vì yêu thích công việc mới, và muốn giữ cho mình không bị những thói quen xấu đánh bại, ông đã chọn chạy bộ như một cách để duy trì cảm hứng và sáng tạo cho nghiệp viết văn của mình. Haruki Murakami trở thành một nhà văn thành công và đồng thời trở thành một người chạy bộ.

Chạy bộ dần trở thành một hành động tinh thần với H.M. Ông kể rằng giả có ai chỉ trích, hoặc giả như người mà ông nghĩ rằng sẽ hiểu mình kì thực lại không hiểu, tóm lại là nếu như có điều gì khiến ông phiền muộn, thất vọng, v.v... thì ông sẽ chạy bộ lâu hơn một chút. Chẳng có chủ ý nào ở đây. Đơn giản là tự nhiên như vậy. (Đây là một đoạn tôi tâm đắc. Vì nếu là tôi, tôi cũng sẽ như thế.)
Nếu nói một cách ẩn dụ, chạy bộ là một quá trình thẩm thấu những gì khiến ta phải muộn phiền, để rồi làm tiêu biến nó. Nhìn theo cách như vậy thì chạy bộ giúp ta tiếp tục sống.
Khi chạy bộ ta không nghĩ gì nhiều. Có thể thỉnh thoảng ta có một chút liên tưởng, một chút nghĩ suy khi ta thấy một cảnh trí, một con người trên đường. Nhưng đa phần chúng sẽ sớm biến mất. Tóm lại, ta không suy nghĩ gì nhiều lắm. Ở mặt này thì chạy bộ là một cách để ta đạt tới cái rỗng không. Hay nói khác đi, chạy bộ để ta thiền định.
Và còn nữa, việc chạy bộ trong một thời gian dài có vẻ như vô bổ và tẻ nhạt, nhất là trong mắt những con người thực dụng.
Nhưng với những người trầm tĩnh, đó là một cách để hiểu hơn về chính họ: Như (tôi đọc được là) khi chúng ta gõ búa đóng đinh, ta là cái quá trình chiếc búa liên tục đóng vào đinh ấy. Chỉ khi nào ta bắt đầu ngẫm nghĩ về hành động đó, băn khoăn và tìm kiếm ý nghĩa của chúng, hoặc đơn giản là ta trải nghiệm một thứ xúc cảm nhất định nào về chuyện này, thì chính lúc ấy ta không còn là cái quá trình vô tri kia, mà trở lại là ta.
Chạy bộ (hay cả việc viết review của tôi) cũng chẳng khác vậy là bao. Đơn giản là thông qua một số lần chạy nào đó, ta lại phát kiến ra một điều gì đó mới mẻ và thú vị nơi ta. Như con cá hồi bơi ngược dòng nước, đó là cách mà ta chống lại sức mạnh của cái mà người ta vẫn thường gọi là sống mòn.

Cuốn sách này thật ra rất đơn giản. Tuy cũng có nhiều chỗ sâu sắc, thú vị và khiến tôi vô cùng tâm đắc, nhưng về cơ bản thì đó vẫn là một cuốn sách ghi lại trung thực những cảm nghĩ của nhà văn về việc chạy bộ qua 20 năm trời. Thú thật mà nói thì cũng có đôi chỗ tác giả viết khá chán. Nhưng bởi rằng cuốn này được viết trong một khoảng thời gian dài, nên những chuyện như vậy là không có gì khó hiểu. Và cũng không vì thế mà tôi không thích cuốn sách này. Tôi tìm thấy ở tác phẩm không hoàn mĩ kia (đại diện cho một con người không hoàn hảo kia) một dáng dấp của tôi này đây (chính là cái cảm giác tôi có khi đọc cuốn tiểu thuyết đầu tiên của ông, và trở nên yêu thích từ đấy).

Nhưng cũng biết đâu, sau một thời gian nào đó, tôi sẽ đột nhiên tự nhủ "Này! Biết gì không? Tao chán rồi." và tự nhiên ngừng đọc Haruki Murakami, thậm chí là ngừng đọc. Cũng hệt như cách mà tác giả đã từng có lần chán chạy bộ, và chuyển qua chơi 3 môn phối hợp (bơi - đạp xe - chạy bộ) vậy. Nhưng ít ra cho tới lúc ấy, tôi cũng sẽ vẫn cố gắng gắn bó với sự đọc miễn rằng còn có thể. Và thật may mắn thay, luôn có những người bạn cùng đọc với tôi. Có thể đó không phải một kiểu đồng hành rõ ràng với những cam kết thành lời, nhưng dứt khoát rằng tôi có thể cảm nhận cảm nhận sự đồng hành ấy. Cảm ơn sự hiện diện của bạn, vì nếu không thì tôi đoan chắc rằng mình sẽ không thể duy trì dài lâu.

Cuối cùng, tôi muốn cám ơn Hiền Hà, người đã tặng tôi cuốn sách này, cũng là người đã viết lời đề tặng tâm huyết với tất cả sự quan tâm và chân thành mong rằng tôi sẽ thích nó.
Điều làm tớ xúc động nhất, chính là bởi cậu đã nhận ra rằng "tác giả có gì đó giống Quân". Cảm ơn cậu nhiều lắm : )

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Lần trước mình đọc nó, là vào 2010. Mình cho 3 sao. Bây giờ đọc lại nó, cho lên 4 sao.

Vì sau 7 năm đọc lại thì mình hiểu ra nhiều điều, đặc biệt về viết lách và chạy đường dài thì thế nào.

Có nhiều người không để ý đến tác phẩm này của Murakami. Bản thân mình thì nghĩ, đây là tác phẩm cần phải để ý nhất để hiểu văn của một người.

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Lần đầu tiên mình nghe trọn vẹn audiobook mặc dù đã đọc rất nhiều lần cuốn này bằng sách giấy, ebook, Tiếng Anh lẫn TV
Cuốn sách này viết về một solo runner, đồng thời cũng là tác giả của rất nhiều cuốn sách được đông đảo độc giả trên toàn thế giới yêu thích, có thể kể tới: Rừng Nauy, Biên niên ký chim vặn dây cót, Kafka bên bờ biển...
Nếu ai yêu mến nhà văn Murakami, có thể đọc thêm để hiểu một ít về ông, vì sao và lúc nào trở thành nhà văn, và ông đã rèn luyện cũng như chia sẻ về nghiệp viết của
Lần đầu tiên mình nghe trọn vẹn audiobook mặc dù đã đọc rất nhiều lần cuốn này bằng sách giấy, ebook, Tiếng Anh lẫn TV
Cuốn sách này viết về một solo runner, đồng thời cũng là tác giả của rất nhiều cuốn sách được đông đảo độc giả trên toàn thế giới yêu thích, có thể kể tới: Rừng Nauy, Biên niên ký chim vặn dây cót, Kafka bên bờ biển...
Nếu ai yêu mến nhà văn Murakami, có thể đọc thêm để hiểu một ít về ông, vì sao và lúc nào trở thành nhà văn, và ông đã rèn luyện cũng như chia sẻ về nghiệp viết của ông như thế nào.
Nhưng hơn hết, đây là một cuốn sách về chạy bộ, nhưng nó không cung cấp thông tin làm như thế nào để bắt đầu chạy bộ, chạy như thế nào để nhanh hoặc tránh chấn thương... Hoàn toàn không phải như vậy, mà chỉ là những tiểu luận ngắn về chạy bộ. Ông đã nghĩ gì về chạy bộ, nó có ý nghĩa như thế nào với mức độ cá nhân và cuộc đời, sự nghiệp viết của ông. Nó đã giúp đỡ ông mạnh mẽ hơn về mặt thể chất và tinh thần như thế nào để tiếp tục nghề viết suốt hơn hai thập kỷ. Đồng thời trong việc viết về chạy bộ, và viết văn, ông rút ra những triết lý sống của cá nhân mình.
Đôi khi người đọc bắt gặp ông đang viết về những suy nghĩ khi đang chạy: bầu trời, dòng sông,... ;trong thời gian training cho các kỳ race ở Mỹ (truyền thống thì có thể kể Boston, New york...) và ở Nhật; lúc thì lội ngược dòng về quá khứ: ông kết hôn lúc còn rất trẻ, quản lý một jazz club, trở thành một nhà văn, trở thành một runner (solo runner), lần đầu chạy 26.2 dặm (full marathon ~42Km) ở Hy Lạp, lần chạy duy nhất ultramarathon 60 dặm (~100Km), và cuộc sống nhiều năm ở nước ngoài... và cả tham gia cuộc thi 3 môn phối hợp (70.3miles: 1,9Km bơi, 90Km đạp xe và 21Km chạy)

Điều mà mình thích ở cuốn sách này?
Đó là cách viết giản dị, gần gũi và quen thuộc của Murakami. Dù viết về chạy bộ hay về chính cuộc đời mình, ông không khoa trương mà luôn nhận mình còn nhiều thiếu sót, và đó là lí do ông không ngừng rèn luyện chạy bộ đường dài. Mình thích những điều chia sẻ của ông về chạy bộ hơn là công việc viết.
Mình biết những runners khác cũng đọc cuốn này, nhiều là đằng khác. Có lẽ runners, cho dù là solo hay group đều tìm thấy một điểm gì đó tương đồng và quen thuộc trong cuốn sách "Tôi nói gì khi tôi nói về chạy bộ" của Murakami. Cuốn sách có thể không tạo cảm hứng nhiều cho người mới bắt đầu, nhưng rất có thể có ý nghĩa đối với một người đã chạy được một thời gian, và mong muốn tiếp tục kiên trì theo đuổi nó.

...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

1. Murakami là kiểu người không thấy buồn phiền khi ở một mình, và mình cũng thế. Khi đến một chỗ mới, hoặc ngồi ở đầu, hoặc ngồi ở cuối, bởi mình không thích giao tiếp hay nói chuyện phiếm. Thằng bạn bảo nhìn mình rất cô độc, trông như trầm cảm tới nơi, nhưng mình tận hưởng những phút giây này.

2. Bạn có thể thất bại và cảm thấy ổn. Nhưng nếu bạn chỉ làm nửa vời, bạn sẽ mãi thấy hối tiếc. Và điều đó thật chẳng dễ vượt qua, bởi nó sẽ phá hủy tự tin của bạn.

3. Nhiệm vụ quan trọng nhất là cho cơ t

1. Murakami là kiểu người không thấy buồn phiền khi ở một mình, và mình cũng thế. Khi đến một chỗ mới, hoặc ngồi ở đầu, hoặc ngồi ở cuối, bởi mình không thích giao tiếp hay nói chuyện phiếm. Thằng bạn bảo nhìn mình rất cô độc, trông như trầm cảm tới nơi, nhưng mình tận hưởng những phút giây này.

2. Bạn có thể thất bại và cảm thấy ổn. Nhưng nếu bạn chỉ làm nửa vời, bạn sẽ mãi thấy hối tiếc. Và điều đó thật chẳng dễ vượt qua, bởi nó sẽ phá hủy tự tin của bạn.

3. Nhiệm vụ quan trọng nhất là cho cơ thể biết được rằng chạy nhiều như thế là chuyện

bình thường. Có thể bạn gắt gỏng ép nó cố gắng, nhưng đừng mong cơ thể làm theo ngay. Hãy từ từ nhẹ nhàng như cách bạn tán crush. Mưa dầm thấm xuống tâm Trái Đất.

4. Bằng cách lặp đi lặp lại, ta cho cơ thể biết rằng đây là khối lượng nó cần phải hoàn thành.

Các cơ của bạn rất tận tụy nếu bạn tuân thủ quy trình, chỉ có thằng cha tên não luôn kiếm cớ thôi.

Nhưng chỉ cần dừng lại một vài ngày, các cơ sẽ tưởng rằng mình không phải làm công việc nặng nhọc ấy nữa. Và chúng hạ các giới hạn của mình xuống.

5. Có lúc cơ thể của bạn rệu rã, gào thét nói rằng nó đã đến giới hạn rồi, nó không thể chạy thêm nữa.

Khi đó, hãy bảo nó im mẹ mồm và tiếp tục chạy.

Bạn sẽ thành công thôi.

6.Khi người ta chết, tư tưởng của họ có đi luôn không?Đây là câu hỏi mà mình đã băn khoăn rất nhiều khi nghĩ về cái chết, và đọc đến đây, mình bất chợt nhớ về anh chàng Au trong Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao

7 Murakami kể chuyện đi bơi của ổng. Và mình bất chợt nhớ lại những khoảng khắc bơi của mình. Thật lạ là những lúc đấy, tim mình đập rất nhẹ, và mình cảm thấy bình yên, như giai điệu bài Ocean Eyes.

Kết Mình định đọc quyển này để lấy tinh thần chạy bộ giảm béo, và nó khá có tác dụng. Quyển sách tuyệt vời.

♪ BGM ♪

Unstoppable || Sia

...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

"Người ta thường hỏi tôi nghĩ đến cái gì trong lúc chạy bộ. Thường thì chính những người hỏi như vậy chưa từng chạy đường dài. Tôi luôn ngẫm nghĩ câu hỏi này. Chính xác là mình nghĩ gì khi chạy? Tôi cũng không biết nữa.
...
Tôi chạy bộ để đạt được một sự rỗng không.

Nhưng như bạn cũng đoán được, thảng hoặc một ý nghĩ sẽ lẻn vào cái rỗng không này. Tâm trí con người không thể hoàn toàn trống rỗng. Cảm xúc con người không đủ mạnh mẽ hay kiên định để duy trì một tình trạng chân không. Điều tôi muốn nó

"Người ta thường hỏi tôi nghĩ đến cái gì trong lúc chạy bộ. Thường thì chính những người hỏi như vậy chưa từng chạy đường dài. Tôi luôn ngẫm nghĩ câu hỏi này. Chính xác là mình nghĩ gì khi chạy? Tôi cũng không biết nữa.
...
Tôi chạy bộ để đạt được một sự rỗng không.

Nhưng như bạn cũng đoán được, thảng hoặc một ý nghĩ sẽ lẻn vào cái rỗng không này. Tâm trí con người không thể hoàn toàn trống rỗng. Cảm xúc con người không đủ mạnh mẽ hay kiên định để duy trì một tình trạng chân không. Điều tôi muốn nói là, các kiểu tư tưởng và ý nghĩ xâm chiếm những cảm xúc của tôi trong lúc tôi chạy vẫn là thứ yếu so với cái rỗng không ấy. Không có nội dung, chúng chỉ là những ý nghĩ bất chợt tập hợp xung quanh cái rỗng không trung tâm đó.

Những ý nghĩ chợt nảy ra trong khi tôi chạy giống như mây trên bầu trời. Mây đủ mọi kích thước khác nhau. Chúng đến rồi đi, trong khi bầu trời vẫn là bầu trời vĩnh cửu. Những đám mây chỉ là những vị khách trên bầu trời đi qua rồi biến mất, bỏ lại bầu trời. Bầu trời vừa tồn tại vừa không tồn tại. Nó có thực thể và đồng thời không. Và ta đón nhận cái khoảng mênh mang ấy và say sưa thưởng ngoạn, chỉ vậy thôi.
...
Nói thật, tôi không thực sự hiểu nguyên nhân đằng sau nỗi buồn người chạy bộ của mình. Hay tại sao bây giờ nó bắt đầu phai nhạt. Còn quá sớm chưa thể giải thích rõ ràng được. Có lẽ thứ duy nhất tôi có thể nói dứt khoát về điều đó là thế này: đời là vậy. Có lẽ điều duy nhất ta có thể làm là chấp nhận nó, dù không thực sự chuyện gì đang xảy ra. Như thuế khóa, thủy triều lên rồi xuống, cái chết của John Lennon, và những cú thổi còi sai của mấy trọng tài World Cup."

"Đích của cuộc đua chỉ là cái mốc tạm thời không có ý nghĩa gì nhiều. Cũng hệt như đời sống của chúng ta. Chẳng phải vì có một cái kết thúc mà tồn tại là có ý nghĩa. Một điểm kết thúc chẳng qua là được dựng lên như một cột mốc tạm thời, hay có lẽ như một ẩn dụ cho bản chất trôi chảy của sự tồn tại."

...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Khi tất cả những cuốn sách khác đột ngột mất đi sự cuốn hút của nó, mình thường đọc lại cuốn sách này. Mình rất thích những cuốn tự truyện nhưng không có nhiều cuốn mà mình biết và tự truyện của một runner kiêm tiểu thuyết gia lại càng hiếm. Đọc lại lần thứ năm rồi, mình không thực sự tìm thấy nhiều điều mới mẻ nữa, nhưng vẫn không thôi ngạc nhiên trước sự kiên trì và bền bỉ của Murakami. Trước đó mình ko biết ông này vừa là nhà văn lại là một người chạy bộ đường dài, quan tâm tới sức khỏe và số Khi tất cả những cuốn sách khác đột ngột mất đi sự cuốn hút của nó, mình thường đọc lại cuốn sách này. Mình rất thích những cuốn tự truyện nhưng không có nhiều cuốn mà mình biết và tự truyện của một runner kiêm tiểu thuyết gia lại càng hiếm. Đọc lại lần thứ năm rồi, mình không thực sự tìm thấy nhiều điều mới mẻ nữa, nhưng vẫn không thôi ngạc nhiên trước sự kiên trì và bền bỉ của Murakami. Trước đó mình ko biết ông này vừa là nhà văn lại là một người chạy bộ đường dài, quan tâm tới sức khỏe và sống một cuộc sống lành mạnh, khác hẳn với suy nghĩ trước đây của mình khi nghĩ về những người làm trong lĩnh vực nghệ thuật. Nhưng cho tới khi mình cũng tập luyện nhiều mới bắt đầu hiểu những gì mà 1 runner trải qua. Đọc cuốn này giống như đọc câu chuyện của một người bạn tâm giao vậy, mình thích những đoạn đơn giản như mô tả bầu trời, dòng sông, thời tiết ấy, vì đó cũng là những gì mình cảm nhận khi chạy bộ gần như mỗi ngày, và tập luyện cho race sắp tới.
Vẫn xin trích dẫn đoạn văn yêu thích của mình
"Mọi người đôi khi cười khẩy những người chạy bộ mỗi ngày, tuyên bố là họ sẽ làm bất cứ gì có thể để sống thọ hơn. Nhưng tôi không nghĩ đó là lí do hầu hết người ta chạy. Hầu hết những người chạy bộ chạy ko phải vì họ muốn sống lâu hơn, mà vì họ muốn sống trọn vẹn. Ngay cả khi ta chỉ định sống cho qua ngay đoạn tháng thì vẫn tốt hơn nhiều nếu sống những năm tháng ấy với những mục tiêu rõ ràng và sống động trọn vẹn thay vì bối rối hoang mang, và tôi tin chạy bộ giúp chúng ta làm được điều đó. Cố gắng tối đa trong những giới hạn cá nhân của mình: đó là bản chất của chạy bộ, và là một ẩn dụ cho cuộc sống - cho tôi, và cả cho viết lách. Tôi tin rằng nhiều người chạy sẽ tán thành."
...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Cuốn sách của Haruki Murakami đầu tiên mà mình đọc lại là cuốn sách nói về chạy bộ, chứ không phải các cuốn tiểu thuyết đình đám. Lạ, giống như cuốn sách này vậy.

Thật lạ khi ngồi đọc về…sinh hoạt thể dục thể thao của một người dưng. Nếu cuốn này chỉ đơn thuần kể về tôi bắt đầu chạy như thế nào, tôi đã chạy ở đâu, tập luyện ra sao, có thành tích gì, rút được kinh nghiệm gì, bài học gì thì nó cực kỳ nhạt nhẽo, chả thà lên YouTube hay đọc sách do các runner chuyên nghiệp viết còn hơn. May thay, cuố

Cuốn sách của Haruki Murakami đầu tiên mà mình đọc lại là cuốn sách nói về chạy bộ, chứ không phải các cuốn tiểu thuyết đình đám. Lạ, giống như cuốn sách này vậy.

Thật lạ khi ngồi đọc về…sinh hoạt thể dục thể thao của một người dưng. Nếu cuốn này chỉ đơn thuần kể về tôi bắt đầu chạy như thế nào, tôi đã chạy ở đâu, tập luyện ra sao, có thành tích gì, rút được kinh nghiệm gì, bài học gì thì nó cực kỳ nhạt nhẽo, chả thà lên YouTube hay đọc sách do các runner chuyên nghiệp viết còn hơn. May thay, cuốn sách này và cả về việc chạy bộ đã được viết bởi một nhà văn tài năng nên nó vẫn có sức sống và màu sắc riêng biệt đủ để giữ “mắt” người đọc phổ thông và cả runner.

Có mấy ai tự nhiên đang chạy bộ, hay chơi thể thao mà đi nghĩ về công việc mình đang làm có điểm gì tương đồng hay ý nghĩa của công việc thường nhật của bản thân là gì. Ông Murakami thì khác. Ông coi việc chạy bộ chính là một công cụ hỗ trợ cho công tác sáng tạo và nghiệp viết của mình. Ông muốn khỏe mạnh, sống lâu vì chỉ có thế thì ông mới có thể viết lâu, viết thêm các tác phẩm khác. Với ông, kiên trì là một tài sản cần tích cóp qua nhiều năm và chạy bộ chính là “chiếc máy” sản xuất ra loại tài sản này. Chính nhờ kiên trì trong suốt thời gian qua đã giúp ông trở thành một tiểu thuyết gia…chuyên nghiệp. Chuyên nghiệp ở đây có nghĩa là duy trì phong độ ở mức cao nhất và khao khát những mục tiêu cao hơn qua mỗi chu kỳ trong sự nghiệp, như cái cách mà Messi và Ronaldo đã làm được trong hơn một thập kỉ trên sân cỏ. Với ông, duy trì việc chạy bộ cũng như việc viết trong suốt ¼ thế kỉ nó cũng là một thành tựu to lớn ngang như thành tựu của Messi và Ronaldo, mà không phải nhiều nhà văn có thể làm được. Trái ngọt ông hái được là những cuốn sách ông tâm đắc, đem lại cho ông những giải thưởng và sự công nhận của giới chuyên môn cũng như của người đọc.

Không chỉ thế, ông Murakami còn coi chạy bộ là một lăng kính để nhìn nhận về cuộc đời. Với ông, cuộc đời phải có đau thì mới sướng, cũng như chạy bộ thì các cơ bắp phải gào thét đau đớn thì khi về đích mới vỡ òa hạnh phúc. Với ông, cuộc đời sẽ lắm lúc chán vì cứ lặp đi lặp lại, y như chạy bộ. Với ông, cuộc đời sẽ có lúc gặp nhiều trắc trở bất ngờ, như những chấn thương ngoài dự kiến trong chạy bộ. Thế nhưng, để tận hưởng chạy bộ, ông đã bỏ công sức tập luyện, cũng như đề ra những mục tiêu nhất định để cố gắng đạt được. Trong quá trình tiến tới mục tiêu, vượt qua những chấn thương và cám dỗ bỏ cuộc cũng là thứ khiến cho việc chạy bộ trở nên thú vị. Chiếu theo đó, cuộc sống cũng như vậy; cũng cần có mục tiêu, ngã ở đâu đứng dậy ở đó, có lên có xuống thì tự khắc cuộc sống sẽ bớt chán.

Đọc xong cuốn này, mình nhận ra ông Haruki Murakami là một người cực kỳ tài năng trong việc để ý những tiểu tiết. Ông có một sự cảm nhận cơ thể cực kì tốt. Khi chạy bộ đường dài hay chơi 3 môn phối hợp, ông sẽ biết các phần cơ nào hoạt động nhiều, chỗ nào đang đau cần phải để ý tới, thậm chí nhân hóa luôn cả cái cơ bắp đó để trò chuyện như một người đồng hành; ông biết nhịp thở ra sao, cơ thể đã quá tải hay vẫn có thể tiếp tục. Đây là một năng lực cần thiết đối với dân chơi thể thao để tránh việc cố quá rồi…quá cố. Không chỉ dừng ở mức cơ thể vật lý, việc quan sát được cảm xúc và kiếm soát nó cũng là một khả năng vượt trội của nhà văn này. Khi chạy bộ, ngoài việc điều khiển cơ thể tiến tới, ông Murakami còn dành thời gian ra quan sát mình đang cảm thấy vui buồn chán nản ra sao trong suốt cuộc chạy; và có khoảnh khắc, trong lúc chạy super marathon, ông đã miêu tả chạy bộ như một hoạt động thiền “động”; khi cơ thể ông đến giới hạn thì ông chạy như không chạy, đầu óc như nhìn thấy chân trời mới về việc chạy và về bản thân mình. Người thường chạy bộ mệt chết cha, hơi sức đâu mà Giác ngộ!

Chính những miêu tả về những cảm xúc hết sức cá nhân này đem lại màu sắc cho bức tranh chạy bộ đơn điệu và điều này là thứ giữ mình lại tới trang cuối cùng của cuốn sách.

Cũng như với thể loại tự truyện nói chung thì với cá nhân mình, nhịp điệu bình bình, đều đều chính là điểm trừ. Đôi lúc có những dòng tâm trạng của tác giả khiến nhịp điệu ấy đi lên đôi chút nhưng tổng thể vẫn là một tông giọng đều, ru ngủ. May sao, nhờ những trài nghiệm và cảm nhận cá nhân khá sâu sắc, độc đáo của tác giả nên dù sách có hơi chán nhưng mình vẫn có thể đọc được hết.

Ai runner có thể tìm đọc. Ai không phải runner vẫn có thể tìm đọc để thành runner.
Ai đã chạy marathon có thể tìm đọc để xem có chung tần số hay chung cảm nhận với tác giả hay không.

...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Nếu trông chờ vào tính văn học như trong các tiểu thuyết khác thì Tôi nói gì khi nói về chạy bộ quả có buồn tẻ. Nhưng vấn đề là cuốn sách này là một non-fiction nên tôi lại phải tìm một phương diện phù hợp hơn để xem xét nó. Cuối cùng, tôi quyết định đọc nó như một cách để đối chiếu Murakami được nhào nặn trong tưởng tượng của tôi với Murakami ngoài đời thực, đích thị là đọc có thú vị hơn.
*
Phải thú thật là tôi khá ú ớ khi biết Thôn Thượng Xuân Thụ (haha, tôi định troll một tí, cái tên phiên âm t
Nếu trông chờ vào tính văn học như trong các tiểu thuyết khác thì Tôi nói gì khi nói về chạy bộ quả có buồn tẻ. Nhưng vấn đề là cuốn sách này là một non-fiction nên tôi lại phải tìm một phương diện phù hợp hơn để xem xét nó. Cuối cùng, tôi quyết định đọc nó như một cách để đối chiếu Murakami được nhào nặn trong tưởng tượng của tôi với Murakami ngoài đời thực, đích thị là đọc có thú vị hơn.
*
Phải thú thật là tôi khá ú ớ khi biết Thôn Thượng Xuân Thụ (haha, tôi định troll một tí, cái tên phiên âm tiếng Việt này thật không yêu nổi :))) đã có vợ, hơn nữa còn có từ rất sớm. Tôi cứ luôn nghĩ ông thuộc giáo phái độc thân thảm thiết cơ.
Tôi cũng thấy khó hình dung một gã đàn ông làm ông chủ một quán bar nhộn nhịp về đêm lại thích nhắm mắt nghe tái hồi mấy chiếc đĩa than đầy nhong nhóc nhạc cổ điển (hoặc một quán bar chơi các thể loại nhạc hàn lâm, cũng kì quái và không tưởng thế thôi mà). Bây giờ thì tôi biết quán bar cũng có thể chơi Jazz (như quán của Murakami) chứ không cứ là phải có một tay cao bồi đô con da rám nắng người sặc mùi thuốc súng cầm cái thòng lọng quay quay hoặc một đám thanh niên chơi thuốc lắc rồi nhảy nhót xõa xượi như bọn điên như phim ảnh thường ám thị. (Đừng cười tôi, để tôi tự cười :)))
Tất nhiên, tôi càng cực kì ngạc nhiên về chuyện Murakami là một người chạy chuyên nghiệp, người bơi chuyên nghiệp, người đạp xe chuyên nghiệp, người từng tham gia 25(+) cuộc đua marathon và nhiều cuộc thi ba môn phối hợp khác như một vận động viên thực thụ. Tôi tưởng ông sống một cuộc sống bừa bộn và uể oải hơn, còn ông làm tôi muốn bắt đầu chạy bộ.
Tôi cũng cười khi ông thêm một lần nữa, chẳng rõ là đã bao nhiêu lần rồi, nhấn mạnh rằng thì ông chả quan tâm đến các giải thưởng. Dù sao thì thật sự là nó vẫn rất hài hước, chuyện cái giải Nobel chết tiệt ấy mà.
Lần này thì không có mèo.
*
Murakami ở đây bình dị, giống như bất cứ ai trên quả đất già 7 tỉ người này. Không chết chóc, không huyền hoặc, không lạc lõng, không lập dị như tác phẩm của ông nữa; chỉ là một người đàn ông bình thường, thậm chí có đôi phần vô vị tẻ nhạt chỉ toàn nói chuyện trời xanh mây trắng với kĩ thuật chạy bộ và viết tiểu thuyết mà thôi. Bên cạnh nhiều cảm xúc khi đọc tiểu thuyết của ông, tôi thích cả phần vô vị tẻ nhạt đời thường ấy. Nó tuyệt!
*
"Mười sáu là một tuổi cực kỳ rắc rối. Ta lo lắng về những thứ nhỏ nhặt, không xác định được mình ở đâu theo một cách thức khách quan nào cả, trở nên rất chi thành thạo những kỹ năng lạ lùng, vô nghĩa, và nô lệ cho những mặc cảm không thể cắt nghĩa nổi. Dù sao, khi ta lớn hơn, bằng cách thử và sai, ta học cách đạt được cái ta cần và ném đi cái cần phải bỏ. Và ta bắt đầu nhận ra (hay đành chấp nhận thực tế) rằng do lỗi lầm và khiếm khuyết của ta gần như vô tận, tốt nhất ta nên nhận thức ra những ưu điểm của mình và học cách xoay xở với cái mình có."
...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Một cuốn sách hay và đúng thời điểm. Chưa bao giờ đọc tiểu thuyết của Haruki nhưng đọc quyển này cũng hiểu được vì sao tác phẩm của ông thu hút và sức viết của ông thật đáng kinh ngạc, chính là do sự nghiêm túc của ông với rèn luyện sức khỏe, cụ thể là chạy bộ.

Tâm trạng của người chạy bộ được miêu tả nhiều xuyên suốt quyển tự truyện.
"Mọi người đôi khi cười khẩy những người chạy bộ mỗi ngày, tuyên bố là họ sẽ làm bất cứ gì có thể để sống thọ hơn. Nhưng tôi không nghĩ đó là lí do hầu hết người ta

Một cuốn sách hay và đúng thời điểm. Chưa bao giờ đọc tiểu thuyết của Haruki nhưng đọc quyển này cũng hiểu được vì sao tác phẩm của ông thu hút và sức viết của ông thật đáng kinh ngạc, chính là do sự nghiêm túc của ông với rèn luyện sức khỏe, cụ thể là chạy bộ.

Tâm trạng của người chạy bộ được miêu tả nhiều xuyên suốt quyển tự truyện.
"Mọi người đôi khi cười khẩy những người chạy bộ mỗi ngày, tuyên bố là họ sẽ làm bất cứ gì có thể để sống thọ hơn. Nhưng tôi không nghĩ đó là lí do hầu hết người ta chạy. Hầu hết những người chạy bộ chạy ko phải vì họ muốn sống lâu hơn, mà vì họ muốn sống trọn vẹn. Ngay cả khi ta chỉ định sống cho qua ngày đoạn tháng thì vẫn tốt hơn nhiều nếu sống những năm tháng ấy với những mục tiêu rõ ràng và sống động trọn vẹn thay vì bối rối hoang mang, và tôi tin chạy bộ giúp chúng ta làm được điều đó. Cố gắng tối đa trong những giới hạn cá nhân của mình: đó là bản chất của chạy bộ, và là một ẩn dụ cho cuộc sống - cho tôi, và cả cho viết lách. Tôi tin rằng nhiều người chạy sẽ tán thành."

Chạy bộ là một hành vi kì lạ. Thật tình mà nói nó không chứa sự hấp dẫn như những môn thể thao khác. Nó là một quá trình mài dũa thể lực và ý chí con người thì đúng hơn. Trong một buổi tập thể thao, ta có thường 2 kiểu: một là tập cho vui, hai là rèn luyện. Chạy bộ chắc chắn là kiểu thứ hai. Cái cảm giác chân mỏi, miệng khô, ngực thở dốc, áo ướt đẫm một mình trên đường thật khó tả. Mà cảm giác này, dù ít nhiều tùy thời điểm, đều xuất hiện trong tất cả buổi chạy.

Tác dụng đầu tiên của chạy bộ là đạt được sự rỗng không. Đầu óc ta hầu như không suy nghĩ gì hết, rất chánh niệm. Chạy bộ, cũng như những môn vận động khác, giúp xả stress ngay từ những bước chân đầu tiên. Nhưng tác dụng lớn nhất của chạy bộ nằm ở đằng sau buổi chạy. Tâm trí bình thản hơn, hệt như lúc chạy.

Cách viết của Haruki trầm tĩnh, khiêm nhường và lãng đãng buồn. Ẩn chứa trong đó, lại là một tinh thần sắc đá.

“Pain is inevitable. Suffering is optional. Say you’re running and you think, ‘Man, this hurts, I can’t take it anymore. The ‘hurt’ part is an unavoidable reality, but whether or not you can stand anymore is up to the runner himself.”

...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Giọng văn của cuốn sách này tạo cho mình một cảm giác thường trực là tác giả đang… khoe khoang. Rằng bác đã cần cù ra làm sao; bác có tinh thần thép, kỷ luật cao độ như thế nào; bác hài lòng vì có một cuộc sống theo đúng ý mình "làm một tiểu thuyết gia, chạy bộ mỗi sáng thay vì chen chúc trong tàu điện ngầm để vội vã đi làm như bao người khác" ra sao. Thật ra, bác hoàn toàn có quyền tự hào về những điều đó, chẳng sao cả. Nhưng bác cứ nhai đi nhai lại hoài mấy chuyện đó đâm ra thấy nhàm.

Bên cạnh

Giọng văn của cuốn sách này tạo cho mình một cảm giác thường trực là tác giả đang… khoe khoang. Rằng bác đã cần cù ra làm sao; bác có tinh thần thép, kỷ luật cao độ như thế nào; bác hài lòng vì có một cuộc sống theo đúng ý mình "làm một tiểu thuyết gia, chạy bộ mỗi sáng thay vì chen chúc trong tàu điện ngầm để vội vã đi làm như bao người khác" ra sao. Thật ra, bác hoàn toàn có quyền tự hào về những điều đó, chẳng sao cả. Nhưng bác cứ nhai đi nhai lại hoài mấy chuyện đó đâm ra thấy nhàm.

Bên cạnh đó, bác Haruki cũng hay la đà vào những chi tiết tủn mủn và nhỏ nhặt mà mình thực sự không thể quan tâm; ví dụ như ngày hôm đó bác đã ăn cái gì, uống cái gì, v..v… Cảm giác tương tự như bị "bom" hình đồ ăn, thức uống trên newsfeed của FB vậy. Khi chọn cuốn sách này, mình đã mong được biết thêm về cuộc sống riêng tư của tác giả, thói quen sáng tác của ông, những suy tư trăn trở về cuộc sống và nghề nghiệp thông qua sở thích chạy bộ. Tuy nhiên, những điều này chỉ được đề cập một cách hời hợt, ngay cả chủ đề chạy bộ cũng không có sự đào sâu nào ngoài một vài liên hệ chủ quan tới việc viết lách.

Trên những chặng đường marathon của Haruki, mình chỉ ấn tượng ở một vài đoạn. Như lúc bác nhìn thấy xác những con vật bị xe đụng, hoặc lúc bác buộc bản thân phải vượt qua những giới hạn về thể xác. Phần còn lại như nước trôi qua cầu, vừa lật trang đã cuốn sạch khỏi đầu. Tác giả bảo bác luôn trong trạng thái trống rỗng khi chạy bộ, chắc có lẽ vì thế nên bác… chẳng có mấy thứ để nói khi nói về chạy bộ chăng?!!

...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Có thể sẽ đi chạy bộ đến khi quên cái cuốn này thì thôi :)))) nhỡ đâu chạy loanh quanh lại có người vây quanh 🙄🙄🙄🙄

“mỗi người đều là một cá thể độc lập, có ý thức riêng biệt, và có thể thấu suốt được tận cùng tâm hồn của mình. Nên cô độc thực chất cũng là một trạng thái tuyệt vời”

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

8 năm trước, mình biết đến cuốn sách này nhưng không đọc nó trọn vẹn.

4 năm trước mình đọc lại cuốn này một cách dang dở, nhận ra vài điều. Mua tặng vài người bạn mê chạy bộ. Lúc này mình đã hoàn thành chuyến Đạp xe Xuyên Việt từ Sài Gòn ra Hà Nội, một mình đi bụi Bali, Singapore, Mã Lai và Thái. Thời điểm này, mình vẫn chưa dấn thân vào nghề Viết.

Hổm rày, mình tích cực nghiền ngẫm lại tác phẩm này một lần nữa. Mình ngộ ra nhiều điều khác. Mình cảm thấy sống tích cực là việc cần rèn luyện mỗi ngà

8 năm trước, mình biết đến cuốn sách này nhưng không đọc nó trọn vẹn.

4 năm trước mình đọc lại cuốn này một cách dang dở, nhận ra vài điều. Mua tặng vài người bạn mê chạy bộ. Lúc này mình đã hoàn thành chuyến Đạp xe Xuyên Việt từ Sài Gòn ra Hà Nội, một mình đi bụi Bali, Singapore, Mã Lai và Thái. Thời điểm này, mình vẫn chưa dấn thân vào nghề Viết.

Hổm rày, mình tích cực nghiền ngẫm lại tác phẩm này một lần nữa. Mình ngộ ra nhiều điều khác. Mình cảm thấy sống tích cực là việc cần rèn luyện mỗi ngày. Mình yêu cái nghề mình đang dấn thân. Mình yêu từng con chữ, tâm sự, bộc bạch chân thành trong quyển tự truyện này.

Tuần sau, mình bắt đầu tập chạy. Và tất nhiên, viết là việc mỗi ngày.

...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Cả hai lần đọc cuốn này của mình đều vào những ngày hè nắng vô cùng.

Lần đầu tiên là trong căn phòng nóng hầm hập vào những ngày đợi thi đại học, khi mà não căng ra và ngừng hoạt động vì quá nhiều công thức toán học, thời động từ tiếng Anh cùng biện pháp tu từ ẩn dụ hoán dụ, cuốn Chạy bộ này đến và kéo mình ra khỏi vòng xoáy bài tập mệt mỏi bất tận ấy. Có lẽ vì thế nên mình chẳng cảm nhận được gì nhiều, chỉ thấy Murakami dù không viết tiểu thuyết nhưng vẫn thật là hay, và vẫn thật là khó hiểu. V

Cả hai lần đọc cuốn này của mình đều vào những ngày hè nắng vô cùng.

Lần đầu tiên là trong căn phòng nóng hầm hập vào những ngày đợi thi đại học, khi mà não căng ra và ngừng hoạt động vì quá nhiều công thức toán học, thời động từ tiếng Anh cùng biện pháp tu từ ẩn dụ hoán dụ, cuốn Chạy bộ này đến và kéo mình ra khỏi vòng xoáy bài tập mệt mỏi bất tận ấy. Có lẽ vì thế nên mình chẳng cảm nhận được gì nhiều, chỉ thấy Murakami dù không viết tiểu thuyết nhưng vẫn thật là hay, và vẫn thật là khó hiểu. Và cuốn sách cũng kịp gieo vào đầu mình cái ý niệm về chạy bộ, rằng chạy bộ là một môn thể thao tuyệt vời, hợp với những người như sensei và chắc cũng hợp với những người như mình, và rằng nhất định mình sẽ chạy bộ có ngày.

Lần đọc này là giữa những chiều hè ngồi trước cửa phòng hóng gió ban công tầng 6, may mà chưa hè hẳn nên gió vẫn còn mát. Đọc về chạy bộ mà đầu mình và lòng mình cứ rần rật mong muốn, nhưng cơ thể thì ì trệ. Cái ý định chạy bộ được khơi lên từ 3 năm trước, đã được hiện thực hoá trong vòng 2 tháng nhờ vào môn chạy bền ở trường đại học, nhưng hết môn cũng là hết chạy. Cứ đà này, chắc là mình chỉ chạy được trong đầu, trong hình dung tưởng tượng của mình. Thế nên lần đọc sách này mình thấy thất bại vô cùng, tự thấy ghét mình vô cùng nhưng mà không thể ghét cuốn sách này được. Mình vẫn sẽ đọc cho đến khi cái sự khó hiểu trở nên dễ hiểu, và cái ý niệm chạy bộ trở thành sự thực. Đã có nhiều cuốn mình tự nhủ sẽ đọc lại nhưng cho tới thời điểm này, đây là cuốn duy nhất mình thực sự đọc lại và vẫn còn tiếp tục muốn đọc lại thật nhiều lần.

...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Một cuốn sách hay với văn phong dung dị nói về những cảm nhận về chạy bộ trong suốt 25 năm của tác giả. Nhà văn Haruki Murakami thì đã quá nổi tiếng rồi.

Những người mới chạy bộ hoặc đã chạy bộ được một thời gian đều có được góc nhìn rất sâu sắc và nhiều trải nghiệm của người đã chạy bộ 25 năm. Có những thứ cảm nhận như vậy mà không thể viết hay nói thành lời phải để Haruki nói thay.

Với mình, chạy bộ đang dần trở thành 1 phần của cuộc sống. Duy trì 1 tuần 3 buổi, mỗi buổi 1 giờ đồng hồ. Cảm giác

Một cuốn sách hay với văn phong dung dị nói về những cảm nhận về chạy bộ trong suốt 25 năm của tác giả. Nhà văn Haruki Murakami thì đã quá nổi tiếng rồi.

Những người mới chạy bộ hoặc đã chạy bộ được một thời gian đều có được góc nhìn rất sâu sắc và nhiều trải nghiệm của người đã chạy bộ 25 năm. Có những thứ cảm nhận như vậy mà không thể viết hay nói thành lời phải để Haruki nói thay.

Với mình, chạy bộ đang dần trở thành 1 phần của cuộc sống. Duy trì 1 tuần 3 buổi, mỗi buổi 1 giờ đồng hồ. Cảm giác thật tuyệt.

...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Mar 17, 2015 Hailinh rated it it was amazing

Từ sau khi đọc cuốn Kafka bên bờ biển hồi lớp 11, mình đã xác định là sẽ không bao giờ nhòm ngó tới bất cứ tác phẩm nào của ông chắc bởi vì tâm hồn hồi đó chưa đủ sức để cảm nhận cũng như để hiểu mọi thứ chứa trong đó ( nói thế thôi chứ giờ cũng không dám đọc lại =)) ), đúng ra là cái cảm giác nhìn thấy tên ông thôi cũng đã thấy sợ!=)) thế quái nào vô tình hôm nọ qua hiệu sách sờ sờ mó mó trúng ngay cuốn này, khá tò mò, một phần thì mình hay dựa vào cảm giác cảm nhận lúc chạm vào sách trước khi Từ sau khi đọc cuốn Kafka bên bờ biển hồi lớp 11, mình đã xác định là sẽ không bao giờ nhòm ngó tới bất cứ tác phẩm nào của ông chắc bởi vì tâm hồn hồi đó chưa đủ sức để cảm nhận cũng như để hiểu mọi thứ chứa trong đó ( nói thế thôi chứ giờ cũng không dám đọc lại =)) ), đúng ra là cái cảm giác nhìn thấy tên ông thôi cũng đã thấy sợ!=)) thế quái nào vô tình hôm nọ qua hiệu sách sờ sờ mó mó trúng ngay cuốn này, khá tò mò, một phần thì mình hay dựa vào cảm giác cảm nhận lúc chạm vào sách trước khi mở ra đọc qua, một phần thì bìa sách trông khá bắt mắt, có gì đó "sạch sẽ" theo định nghĩa của mình. Thế rồi cảm giác " bùi nhùi, rối rắm, bệnh bệnh" mỗi khi nhắc tới Murakami của mình biến tăm tích, mở ra đọc lướt vài trang thì ôi thôi, có một sự đồng cảm, tương ứng nào đó mà mình rất muốn được tìm ở đâu đó để nói lên những thứ suy nghĩ cũng từng có như vậy nhưng chỉ khác ở chỗ ko phải là chạy bộ mà ở những bộ môn khác mình cũng đã và đang trải qua. Đã có những lúc mình mường tượng một ngày nào đó mình cũng sẽ có thể viết một cuốn sách viết về những điều mà bộ môn đó mang lại cho mình, về tất cả mọi thứ, từ sâu bên trong con người, từ trí óc cho tới cơ thể mà chưa biết vốn từ ở đâu đủ đầy để có thể diễn tả được. Đọc một lèo cảm nhận từng từ ngữ thảnh thơi, mình cảm nhận thấy không chỉ thoả mãn một phần cái sự "tâm sự" kia mà còn nhận thấy những lớp sâu bên trong, rộng rãi ra mà nói ở mọi khía cạnh cuộc sống, thi thoảng có những đoạn cũng căng như "căng cơ", nín thở, rồi nhẹ nhõm "phù!" rồi khoan thai cười nhẹ một cái với những gì còn đọng lại. Cuốn sách này đối với mình mà nói, thoả mãn một phần nhỏ bé nào đối với những gì mình muốn kể ra. Chưa có cuốn tự truyện nào mình gạch chi chít như thế này, haha. Nhiều câu thích lắm nhưng mình xin trích một câu gần cuối cuốn sách " Dù có ích lợi cho cái gì hay không, tuyệt vời hay hoàn toàn không, nghĩ đến tận cùng thì điều quan trọng nhất là cái ta không thể nhìn thấy mà có thể cảm thấy trong tim mình. Để hiểu được cái gì giá trị, đôi khi ta phải có những hành động có vẻ như chẳng tới đâu. Nhưng ngay cả những hoạt động xem ra vô nghĩa cũng không phải đương nhiên là kết cục như thế. Đó là điều tôi cảm nhận được, với tư cách một người đã cảm thấy điều này, một người đã chứng nghiệm nó" ...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

"Đau đớn là không tránh khỏi. Đau khổ là tự nguyện"
Trong lời mở đầu, tác giả có đề cập đến câu này khi nói về việc chạy bộ đều đặn đầy đau đớn và nỗ lực vượt qua đau đớn của ông. Tôi - với tư cách một độc giả quả là cảm thấy vô cùng ấn tượng (phải dùng chữ thổi tung não "blow mind" mới đúng) trước quan góc nhìn về đau khổ này, đặc biệt khi so sánh với những ta được biết về "cây gậy và củ cả rốt" (người ta thích sướng và tránh khổ) hay như trong Phật giáo "đời là bể khổ" người ta đi tìm cái sướng
"Đau đớn là không tránh khỏi. Đau khổ là tự nguyện"
Trong lời mở đầu, tác giả có đề cập đến câu này khi nói về việc chạy bộ đều đặn đầy đau đớn và nỗ lực vượt qua đau đớn của ông. Tôi - với tư cách một độc giả quả là cảm thấy vô cùng ấn tượng (phải dùng chữ thổi tung não "blow mind" mới đúng) trước quan góc nhìn về đau khổ này, đặc biệt khi so sánh với những ta được biết về "cây gậy và củ cả rốt" (người ta thích sướng và tránh khổ) hay như trong Phật giáo "đời là bể khổ" người ta đi tìm cái sướng, hạnh phúc hay những nơi thiên đường như trong Thiên chúa giáo.

"Đau khổ là tự nguyện" - tác giả kể câu chuyện của mình một cách tự nhiên và trung thực về trải nghiệm chạy bộ hàng ngày như cách rèn luyện thể lực, vượt qua giới hạnh thể chất của ông.

Sách này sẽ là rất phù hợp cho những lúc cảm thấy mình quá sức khi phấn đấu với con đường đã chọn, khi mà sự cứng đầu, kỷ luật, bám dính lấy lịch trình, công việc là thứ cần thiết hơn sự thư giãn và nghỉ ngơi, nhưng lúc ôn thi chẳng hạn :)

Một vài dòng hay trong sách:
Trang 95: Cơ bắp, cũng giống như lũ gia súc, vốn rất sáng dạ. Nếu ta thận trọng tăng khối lượng công việc...chúng sẽ học được cách chịu đựng nó... Dĩ nhiên đôi khi phải nghỉ ngơi là điều quan trọng, nhưng vào một thời điểm quyết định như thế này, khi mà tôi đang luyện tập cho một cuộc đua, tôi phải cho cơ bắp của mình thấy ai là chủ.

Trang nào đó: Hầu hết những người chạy bộ không phải vì họ muốn sống lâu hơn, mà vì họ muốn sống trọn vẹn ngay cả khi ta chỉ định sống cho qua ngày đoạn tháng thì vẫn sẽ tốt hơn nhiều nếu sống những năm tháng ấy với những mục đích rõ ràng và sống động trọn vẹn thay vì bối rối và hoang mang.

...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

"Một tâm hồn không lành mạnh đòi hỏi một cơ thể khỏe mạnh". Cuối cùng thì, những hoạt động thể chất luôn rất đòi hỏi mặt tinh thần (để vục dậy bản thân không bỏ cuộc, nghiên cứu đưa ra phương án tốt hơn và sáng tạo hơn,...) và những hoạt động tinh thần cũng đòi hỏi về thể chất không ít (không đủ sức khỏe thì không làm tốt cái nào cả).

Chẳng có cách nào khác cả anh bạn. Vục dậy bạn thân và vận động các cơ bắp nào!

"Một tâm hồn không lành mạnh đòi hỏi một cơ thể khỏe mạnh". Cuối cùng thì, những hoạt động thể chất luôn rất đòi hỏi mặt tinh thần (để vục dậy bản thân không bỏ cuộc, nghiên cứu đưa ra phương án tốt hơn và sáng tạo hơn,...) và những hoạt động tinh thần cũng đòi hỏi về thể chất không ít (không đủ sức khỏe thì không làm tốt cái nào cả).

Chẳng có cách nào khác cả anh bạn. Vục dậy bạn thân và vận động các cơ bắp nào!

...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

BUỒN BUỒN KHÔNG CÓ GÌ LÀM LẤY SÁCH RA REVIEW

Tôi nói gì khi nói về chạy bộ (走ることについて語るときに僕の語ること Hashiru koto ni tsuite kataru toki ni boku no kataru koto) tèng teng... một tập văn dạng hồi ký của Murakami núi Phú Sĩ phát hành năm 2007. Chíu chíu....

Câu hỏi đặt ra: Liệu có gì chung giữa viết văn và chạy bộ? Một tảng núi văn học đương đại liệu có cần phải dày vò thân xác để đạt đến cõi sâu lắng của tâm hồn. Và thế là bác Murakaki đã quăng 1 chữ CÓ trong phỏng vấn năm 2007. Phong thái của bác từ

BUỒN BUỒN KHÔNG CÓ GÌ LÀM LẤY SÁCH RA REVIEW

Tôi nói gì khi nói về chạy bộ (走ることについて語るときに僕の語ること Hashiru koto ni tsuite kataru toki ni boku no kataru koto) tèng teng... một tập văn dạng hồi ký của Murakami núi Phú Sĩ phát hành năm 2007. Chíu chíu....

Câu hỏi đặt ra: Liệu có gì chung giữa viết văn và chạy bộ? Một tảng núi văn học đương đại liệu có cần phải dày vò thân xác để đạt đến cõi sâu lắng của tâm hồn. Và thế là bác Murakaki đã quăng 1 chữ CÓ trong phỏng vấn năm 2007. Phong thái của bác từ trả lời, giản dị, tự tin, bằng hành động viết và bằng cuộc sống của chính mình: TẤT CẢ xuất phát từ những bước chân, từ những điều đơn giản rằng ta phải nhanh hơn một tí vào mỗi sáng. Thiên tài văn học xứ Anh Đào, nổi tiếng với Rừng Na Uy, Biên niên ký chim vặn dây cót, Kafka bên bờ biển... bên cạnh khả năng viết xuất chúng ông đã cho chúng ta thấy một người chạy bộ cừ khôi. Trong cuốn sách nhỏ mà thú vị này, bằng giọng văn lôi cuốn, thoải mái nhưng đầy sức mạnh, Murakami kể về quá trình tham gia môn chạy bộ cùng những suy tưởng của ông về ý nghĩa của chạy bộ, và rộng hơn nữa, của vận động cơ thể - sự tuân theo một kỷ luật khắt khe về phương diện thể xác - đối với hoạt động chuyên môn của ông trong tư cách nhà văn.

Những nghiền ngẫm của Murakami về sự tương đồng giữa chạy - hành vi thể chất - và viết văn - hành vi tinh thần - thực sự quý báu với những người đọc quan tâm đến văn chương và bản chất của văn chương, đặc biệt người viết trẻ. Còn xét theo khía cạnh sức khỏe và đời sống, chạy giúp cho não lưu thông và tuần hoàn máu. Tăng khả năng suy nghĩ, biện chứng và đặc biệt là trí tưởng tượng. Hãy nghĩ xem với 1 cơ thể tràn trề sinh lực và một cái đầu hoát bát, nhạy bén. Một Murakaki thứ 2 tại Việt Nam là điều hoàn toàn có thể. Hãy cứ chạy đi rồi bạn sẽ thấy.

Somerset Maugham từng viết rằng trong mỗi lần cạo râu đều có một triết lý. Tôi hoàn toàn tán thành. Một hành động dù thoạt nhìn có tầm thường đến thế nào, song cứ kiên trì làm đủ lâu thì nó sẽ trở thành một hành vi thâm trầm, thậm chí là thiền định. Vậy thì, với tư cách là một nhà văn, đồng thời với tư cách người chạy bộ, tôi không cho rằng viết và xuất bản một cuốn sách xoay quanh những ý nghĩ riêng tư về chạy bộ sẽ khiến tôi lạc quá xa khỏi lộ trình quen thuộc của mình. Có lẽ tôi chỉ là típ người quá tỉ mỉ, viết ra những ý nghĩ của mình, vậy nên tôi phải thực sự bắt bàn tay mình làm việc và viết những lời này. Nếu không, tôi sẽ không bao giờ hiểu được chạy bộ có ý nghĩa thế nào đối với tôi.

Thân ái,
______

Admin Cuong Khong
Tôi nói gì khi tôi nói về chạy bộ nà

Sách chờ bạn đọc tại Sách Chuyền Tay - Books in the City
"Cộng đồng mượn sách miễn phí được yêu thích nhất tại Việt Nam"

...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Đổi gió đọc thử sách tự truyện của Murakami, biết ngay là không hợp lắm...

Mặc dù rất thích tiểu thuyết của Murakami, phải thú thật cuốn sách phi hư cấu này của ông... không hợp mình lắm. Một cuốn sách cực kì ngắn, kèm cả ảnh, vẫn không tài nào thuyết phục được mình.

Không thể bỏ qua sự thật, Murakami đã sống một cuộc đời đặc biệt của một nhà văn-người chạy bộ. Những chiêm nghiệm của ông trong quá trình chạy bộ, và ảnh hưởng của nó lên văn chương ông, điều là những chiêm nghiệm đáng quý. Ngoại trừ

Đổi gió đọc thử sách tự truyện của Murakami, biết ngay là không hợp lắm...

Mặc dù rất thích tiểu thuyết của Murakami, phải thú thật cuốn sách phi hư cấu này của ông... không hợp mình lắm. Một cuốn sách cực kì ngắn, kèm cả ảnh, vẫn không tài nào thuyết phục được mình.

Không thể bỏ qua sự thật, Murakami đã sống một cuộc đời đặc biệt của một nhà văn-người chạy bộ. Những chiêm nghiệm của ông trong quá trình chạy bộ, và ảnh hưởng của nó lên văn chương ông, điều là những chiêm nghiệm đáng quý. Ngoại trừ việc chạy bộ, ông cũng có đôi dòng tản mạn về viết và dịch, trong đó có nhắc tới cuốn sách mà mình và ông chia sẻ niềm mến mộ: Đại Gia Gatsby của F. Scott Fitzgerald.

Tuy vậy, vì là văn tản mạn, mình không thấy được một cấu trúc nhất định. Ông viết đây một ít, đó một ít, khiến mình rất khó nắm được nội dung. Cũng chính vì sự tản mạn ấy mà cuốn sách không có mấy điểm nhấn, khá một màu và chung chung. Ông kể khá nhiều về các cuộc thi, về những gì ông chứng kiến mỗi chặng đường chạy. Mặc dù có vẻ hấp dẫn và đáng suy tư, khi bị lặp lại quá nhiều thì cũng không còn gì mới mẻ.

Đọc cuốn sách này vốn để hiểu hơn về Murakami, về cảm hứng viết văn của ông. Mặc dù có được "khai sáng" thêm chút ít, nhưng lại hoàn toàn không như tưởng tượng. Có lẽ mình chỉ hợp tiểu thuyết của ông thôi..

...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Một buổi chiều thứ 7 xinh đẹp, đọc 2 cuốn sách cùng một lúc (là cuốn này và cuốn Ánh sáng vô hình). Thật là đời không còn gì đẹp hơn khi được đọc 2 cuốn sách hay cùng một lúc (mình sợ lựa trúng sách dở lắm 😫😫)

Một trong những lí do mà mình đến với bộ môn chạy bộ, chính là để rèn luyện tính kiên trì, nhẫn nại, theo đuổi mục tiêu đến cùng. Đó cũng chính là thông điệp mà mình nhận được khi đọc cuốn sách này, tác giả là hình mẫu một người chạy bộ điển hình. Để đi xa trên con đường rèn luyện bản thân

Một buổi chiều thứ 7 xinh đẹp, đọc 2 cuốn sách cùng một lúc (là cuốn này và cuốn Ánh sáng vô hình). Thật là đời không còn gì đẹp hơn khi được đọc 2 cuốn sách hay cùng một lúc (mình sợ lựa trúng sách dở lắm 😫😫)

Một trong những lí do mà mình đến với bộ môn chạy bộ, chính là để rèn luyện tính kiên trì, nhẫn nại, theo đuổi mục tiêu đến cùng. Đó cũng chính là thông điệp mà mình nhận được khi đọc cuốn sách này, tác giả là hình mẫu một người chạy bộ điển hình. Để đi xa trên con đường rèn luyện bản thân trong thế giới chạy bộ, mình biết rằng mình sẽ phải trải qua bao nhiêu khó khăn giống bác vậy. Bác Murakami - càng đọc càng ngưỡng mộ bác.

Cách dùng từ và hành văn của bác Murakami thật quá sức đặc biệt. Nó giúp chữa lành tâm hồn mình trong buổi chiều nhẹ nhàng nắng đẹp. Có sự khiêm tốn, có sự nhiệt huyết, có sự đam mê với con chữ, với chạy bộ, với cuộc sống.

Và chắc đây là một trong những cuốn sách tươi sáng nhất mình từng đọc của bác. Những cuốn khác buồn thê thảm 😞

Vậy mình sẽ recommend cuốn này cho ai? Cho tất cả mọi người trên thế giới này. Mình thích phong cách sống của bác. Và mình nghĩ rằng thế giới sẽ đẹp đẽ thế nào nếu ai cũng nghĩ giống bác.

Tue, 17.Aug.2021

...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

“Pain is inevitable. Suffering is optional.”
Cuốn sách nói về chạy bộ nhưng không chỉ nói về chạy bộ, mà còn là những suy ngẫm sâu sắc, mà tôi có thể gọi là triết lí trong cuộc sống. Thật ra nếu bạn đọc cuốn sách này khi đang tham gia vào một bộ môn thể thao nào đó như tác giả, thì có lẽ sẽ hiểu rõ ràng hơn về những điều được viết trong cuốn sách này. Có một điều tôi luôn đồng ý đó là trí não luôn có một mối quan hệ mạnh mẽ với cơ thể, vậy nên chúng ta không nên chỉ dành hết thời gian cho công v
“Pain is inevitable. Suffering is optional.”
Cuốn sách nói về chạy bộ nhưng không chỉ nói về chạy bộ, mà còn là những suy ngẫm sâu sắc, mà tôi có thể gọi là triết lí trong cuộc sống. Thật ra nếu bạn đọc cuốn sách này khi đang tham gia vào một bộ môn thể thao nào đó như tác giả, thì có lẽ sẽ hiểu rõ ràng hơn về những điều được viết trong cuốn sách này. Có một điều tôi luôn đồng ý đó là trí não luôn có một mối quan hệ mạnh mẽ với cơ thể, vậy nên chúng ta không nên chỉ dành hết thời gian cho công việc và gia đình mà còn nên dành ra một thời gian nhất định trong ngày cho thể dục. (Rồi chúng ta sẽ nhìn thấy kết quả - không sớm thì muộn). Nhìn chung, đây là một cuốn sách hay, truyền cảm hứng và đáng đọc!
...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Mặc dù đã qua đầu 2 rồi nhưng mình vẫn cảm thấy bản thân còn non nớt để cảm nhận được các tác phẩm của bác Haruki. Quyết định đọc thử quyển này vì đây là non-fiction, kiểu memoir í, dựa vào cái tựa thì cũng đoán đoán là cũng không bị nặng nề quá, vả lại nó cũng ngắn chưa đến 200 trang nên why not? =))

Và mình rất hài lòng với quyết định đó ~ mình không tìm hiểu nhiều về bác Haruki nhưng qua tập hồi kí này mình thấy bác là một người pretty wholesome luôn í. Nếu không đọc quyển này thì mấy ai biết

Mặc dù đã qua đầu 2 rồi nhưng mình vẫn cảm thấy bản thân còn non nớt để cảm nhận được các tác phẩm của bác Haruki. Quyết định đọc thử quyển này vì đây là non-fiction, kiểu memoir í, dựa vào cái tựa thì cũng đoán đoán là cũng không bị nặng nề quá, vả lại nó cũng ngắn chưa đến 200 trang nên why not? =))

Và mình rất hài lòng với quyết định đó ~ mình không tìm hiểu nhiều về bác Haruki nhưng qua tập hồi kí này mình thấy bác là một người pretty wholesome luôn í. Nếu không đọc quyển này thì mấy ai biết bác là vận động viên chạy bộ suốt 1/3 cuộc đời. Mặc dù không quá xuất sắc nhé, nhưng sự hứng thú của bác dành cho bộ môn này, cả sự kiên trì và nỗ lực bác dành ra cho nó, là điều khiến cuốn sách này lôi cuốn mình đọc tiếp. Mình muốn biết bác đã tham gia những cuộc thi gì, điều gì đã xảy ra trong những cuộc thi đó, bác đã chiến thắng hay thất bại, và bài học bác rút ra sau mỗi lần tham gia là gì...

Kiểu như mình rất sẵn lòng ngồi nghe bác kể lại thời quá khứ huy hoàng của bác vậy ~

Những bài học mà bác đúc kết không phải chỉ là những lời nói suông mà là những chiêm nghiệm sau nhiều năm tháng thăng trầm nên mình cảm nhận chúng rất sâu sắc. Chẳng hạn như việc tập thể dục thì phải cố gắng duy trì mỗi ngày, trừ trường hợp bất khả kháng do ngoại cảnh này kia vì việc dừng lại quá lâu sẽ làm cơ thể cảm thấy mất động lực và dễ đánh rơi thói quen lành mạnh đó. Cơ thể là của mình, mình phải làm chủ nó, phải thúc đẩy nó đứng lên và thực hiện, không được để sự an nhàn dụ dỗ =)))

Lời cuối mình chỉ muốn nói là nhạc của bác Haruki nhắc đến trong quyển này khá hay ho, kiểu như nhạc rock những năm 60 í =)) mình có tìm nghe thử và dạo này khá thích Lovin' Spoonful ~ À bác cũng bảo tên của quyển sách này được truyền cảm hứng từ quyển Mình nói chuyện gì khi mình nói chuyện tình của Raymond Carver mà bác rất thích nên nếu có thời gian thì mình cũng muốn đọc thử xem sao.

...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Trước giờ đọc sách Haruki, theo như mình nhớ thì chưa bao giờ thấy nhân vật chạy bộ :)) chỉ thấy mê jazz nên mình không hề biết là bác già bên cạnh đam mê viết lách thì có niềm đam mê chạy bộ mãnh liệt và ý chí đáng nể như vậy. Không chỉ chạy cho vui mà là đặt mục tieu tham gia các cuộc thi marathon lớn mỗi năm - việc không hề đơn giản. Đọc để hiểu hơn về Haruki Murakami, một con người hay hay, luôn biết rất rõ mình muốn gì và luôn đủ dũng cảm vứt bỏ những định kiến bình thường để làm điều mình Trước giờ đọc sách Haruki, theo như mình nhớ thì chưa bao giờ thấy nhân vật chạy bộ :)) chỉ thấy mê jazz nên mình không hề biết là bác già bên cạnh đam mê viết lách thì có niềm đam mê chạy bộ mãnh liệt và ý chí đáng nể như vậy. Không chỉ chạy cho vui mà là đặt mục tieu tham gia các cuộc thi marathon lớn mỗi năm - việc không hề đơn giản. Đọc để hiểu hơn về Haruki Murakami, một con người hay hay, luôn biết rất rõ mình muốn gì và luôn đủ dũng cảm vứt bỏ những định kiến bình thường để làm điều mình muốn. Vì không phải là truyện nên không hấp dẫn, không lôi cuốn, cộng thêm đang là mùa hè rong chơi của mình nên mất hơi nhiều thời gian để kết thúc nó. Nếu ai đã mê bác già thì chắc chắn nên đọc quyển này, hiểu thêm về người mình yêu quý đương nhiên là chuyện nên làm rồi. ;) ...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Dự định là sẽ lập cho mình một kế hoạch chạy bộ nghiêm túc. Dĩ nhiên là chưa phải bây giờ vì bây giờ đang khá là bận nên có lẽ mình sẽ để kế hoạch này vào dịp nghỉ Tết, khi mà bản thân có nhiều thời gian hơn. Hy vọng mình sẽ không quên mất dự định này :)

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Cuốn này lần đầu đọc mình rate 3 sao, giờ sau 2 năm, và qua 2 lần đọc lại nữa, thì mình lại xếp nó vào một trong những cuốn truyền cảm hứng vô cùng cho mình. Lý do có thể là vì trong vòng 2 năm qua, sau khi trải qua một chuyện va vấp, để nguôi ngoai mình chọn cách vận động nhiều bằng chạy bộ, đạp xe và bơi. Mùa Hè thì hay dậy sớm chạy khoảng 5km hoặc đi bơi, nếu không dậy sớm được thì chuyển sang buổi chiều lúc tắt nắng ra hồ chạy cho thoáng mát. Mùa Đông lạnh quá thì đi tập ở phòng gym và thỉnh Cuốn này lần đầu đọc mình rate 3 sao, giờ sau 2 năm, và qua 2 lần đọc lại nữa, thì mình lại xếp nó vào một trong những cuốn truyền cảm hứng vô cùng cho mình. Lý do có thể là vì trong vòng 2 năm qua, sau khi trải qua một chuyện va vấp, để nguôi ngoai mình chọn cách vận động nhiều bằng chạy bộ, đạp xe và bơi. Mùa Hè thì hay dậy sớm chạy khoảng 5km hoặc đi bơi, nếu không dậy sớm được thì chuyển sang buổi chiều lúc tắt nắng ra hồ chạy cho thoáng mát. Mùa Đông lạnh quá thì đi tập ở phòng gym và thỉnh thoảng đạp xe. Sau quãng thời gian 2 năm, sức khoẻ mình khá hơn rất nhiều, bằng chứng là mình leo núi rất giỏi và có sức bền hơn nhiều đứa bằng tuổi. Mỗi lần vận động, mình đều lẩm nhẩm trong đầu mấy câu văn của Haruki, rồi sau đấy rỗng không mà chạy/bơi/đạp xe tiếp. Những bạn nào ưa vận động chắc chắn sẽ thích quyển này. Và ngược lại những bạn nào đọc cuốn này xong chắc chắn sẽ muốn đi ra ngoài vận động hít hà khí trời, hehee, một công đôi việc mà việc nào cũng tốt :p ...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Murakami chọn tựa sách là nói gì về chạy bộ nhưng thực ra quyển sách này cũng là tự truyện của ông. Ông miêu tả con người mình là một người thích ở một mình, thích làm bằng được điều mình muốn làm cho nên khi đang là chủ một quán rượu nhỏ, nghĩ rằng mình có thể viết ông đã bỏ việc kinh doanh để viết và nghĩ rằng để viết tốt thì phải có sức khỏe, ông đã bỏ thuốc (hút 60 điếu một ngày, quá dữ, không thành nhà văn thì chắc giờ mộ ông cũng xanh cỏ lắm rồi) để tập chạy bộ, kinh nghiệm cho các thanh n Murakami chọn tựa sách là nói gì về chạy bộ nhưng thực ra quyển sách này cũng là tự truyện của ông. Ông miêu tả con người mình là một người thích ở một mình, thích làm bằng được điều mình muốn làm cho nên khi đang là chủ một quán rượu nhỏ, nghĩ rằng mình có thể viết ông đã bỏ việc kinh doanh để viết và nghĩ rằng để viết tốt thì phải có sức khỏe, ông đã bỏ thuốc (hút 60 điếu một ngày, quá dữ, không thành nhà văn thì chắc giờ mộ ông cũng xanh cỏ lắm rồi) để tập chạy bộ, kinh nghiệm cho các thanh niên nam nữ muốn bỏ thuốc đó là đọc cuốn này cho có động lực. Nói chung là đọc xong cuốn này, có thể khẳng định đây là một cuốn sách rất đáng đọc về một môn thể thao rất hay và đơn giản để theo đuổi là chạy bộ và về một con người rất nhẹ nhàng, đơn giản nhưng có nhiều điều để tôi có thể học tập. 5* cho Murakami. ...more

Murakami Haruki (Japanese: 村上 春樹) is a popular contemporary Japanese writer and translator. His work has been described as 'easily accessible, yet profoundly complex'. He can be located on Facebook at: https://www.facebook.com/harukimuraka...

Since childhood, Murakami has been heavily influenced by Western culture, particularly Western music and literature. He grew up reading a range of works by Am

Murakami Haruki (Japanese: 村上 春樹) is a popular contemporary Japanese writer and translator. His work has been described as 'easily accessible, yet profoundly complex'. He can be located on Facebook at: https://www.facebook.com/harukimuraka...

Since childhood, Murakami has been heavily influenced by Western culture, particularly Western music and literature. He grew up reading a range of works by American writers, such as Kurt Vonnegut and Richard Brautigan, and he is often distinguished from other Japanese writers by his Western influences.

Murakami studied drama at Waseda University in Tokyo, where he met his wife, Yoko. His first job was at a record store, which is where one of his main characters, Toru Watanabe in Norwegian Wood, works. Shortly before finishing his studies, Murakami opened the coffeehouse 'Peter Cat' which was a jazz bar in the evening in Kokubunji, Tokyo with his wife.

Many of his novels have themes and titles that invoke classical music, such as the three books making up The Wind-Up Bird Chronicle: The Thieving Magpie (after Rossini's opera), Bird as Prophet (after a piano piece by Robert Schumann usually known in English as The Prophet Bird), and The Bird-Catcher (a character in Mozart's opera The Magic Flute). Some of his novels take their titles from songs: Dance, Dance, Dance (after The Dells' song, although it is widely thought it was titled after the Beach Boys tune), Norwegian Wood (after The Beatles' song) and South of the Border, West of the Sun (the first part being the title of a song by Nat King Cole).

...more

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh

Looking for something epic, stellar, or far out? Perhaps a bit dystopian? Then these authors are your chosen ones to read next! We asked...

“Pain is inevitable. Suffering is optional.” — 8267 likes

“The most important thing we learn at school is the fact that the most important things can't be learned at school.” — 1197 likes

More quotes…

Welcome back. Just a moment while we sign you in to your Goodreads account.

Tôi Nói Gì Khi Nói về chạy bộ tiếng Anh