Viết bài cảm nhận thầy cô trong trái tim em

Bài làm

Mỗi năm học trôi qua, em đều có thêm một người thầy, một người cô để ghi nhớ mãi trong tim mình và năm nay cũng vậy. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn cô giáo dạy em đã để lại trong em những ấn tượng sâu sắc.

Ắt hẳn các bạn ngồi đây cảm thấy lời của em nghịch lý. Em đang học lớp 12 thì đáng lí ra em phải viết về những thầy cô trong các năm học trước của mình, nhưng em lại viết về người cô đang dạy em trong năm học này? Có thể đối với những bạn khác, cô chỉ mới đứng lớp trong quãng thời gian ngắn nhưng với em, cô đã gắn bó từ rất lâu rồi. Cô đã dạy em trong suốt thời gian 3 tháng hè. Và đó cũng là khoảng thời gian tuyệt vời đối với em cô là một người rất tận tụy, giảng dạy chu đáo cho học sinh, khi vào năm học em  vui sướng biết bao khi được cô chủ nhiệm. Trong vai trò chủ nhiệm trông cô nghiêm túc hơn hồi hè. Khi lớp đạt được hạng cao cô khuyến khích khen thưởng và khi lớp đứng hạng thấp, cô chỉ nhắc nhở động viên cố gắng hơn.

Có thể đối với các lớp khác, tiết chủ nhiệm luôn là tiết nặng nề nhất, bởi tiết đó luôn khiến các bạn khác lo sợ vì bị khiển trách. Nhưng với lớp em, giờ chủ nhiệm lại là giờ em mong nhất vì tập thể lại được nghe những câu chuyện hay, ý nghĩa trong cuộc sống. Em yêu những câu chuyện đó vì nó luôn giúp chúng em rút ra được những bài học quý giá cho riêng mình. Hiểu một ai đó rất khó, và quan tâm một ai đó không phải là điều dễ thực hiện. Học trong lớp sống cùng tập thể em học được nhiều điều từ sự quan tâm chăm sóc, nhiệt tình và hòa đồng của cô. Lớp chúng em có một bạn tuy hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng bạn học rất giỏi. Sức khỏe bạn rất yếu lại phải đạp xe trên 10km khi đi học. Buổi sáng bạn thường nhịn đói đến lớp, dù cố gắng song bạn cũng bị ảnh hưởng đến việc học. Cô giáo chủ nhiệm biết chuyện nhưng không nói gì trước lớp vì sợ bạn mặc cảm nên dù có đi học muộn vài lần cô vẫn không nói gì mà chỉ động viên bạn đi học sớm. Cô thường quan tâm bạn trong giờ học, em cảm nhận được điều đó vì đôi khi cô thường hay gặp riêng em để hỏi về bạn. Giờ ra chơi cô thường hay đến chỗ bạn ngồi để trò chuyện cùng bạn, có đôi khi em thấy cô mang phần ăn sáng của mình cho bạn. Lớp em bắt đầu bước vào những buổi học tối, em cảm thấy rất vui vì cô tổ chức cho chúng em được ăn cùng với nhau, ít ai chú ý đến nhưng em vẫn biết cô âm thầm góp tiền ăn tối cho bạn để bạn không cảm thấy mặc cảm trước lớp. Thời gian trôi quan em thấy bạn học tốt hơn, sức khỏe của bạn cũng cải thiện nhờ bữa ăn tối em cảm thấy tập thể lớp em gần gũi hơn. Những điều cô làm đã khiến chúng em phải nhìn lại mình, chúng ta được sống trong hoàn cảnh đầy đủ, may mắn hơn nhiều người thì tại sao lại không chia sẻ sự may mắn đó cho người bạn của mình để họ cảm thấy gần gũi hơn? Em chợt nhận ra cô không chỉ là một giáo viên tận tụy mà còn là một người đồng cảm với học sinh, luôn lắng nghe những tâm tư tình cảm, tâm sự của học sinh. Gần đến mùa đông rồi, cô lo lắng cho sức khỏe của bạn nên cô đã cùng cả lớp động viên bạn, tặng bạn món quà ý nghĩa, giúp bạn bỏ qua những mặc cảm và gần gũi hơn với các bạn cùng lớp.

Xem thêm:  Nghị luận xã hội về chiến tranh và hòa bình - Văn mẫu lớp 12

Có thể văn của em viết còn nhiều chỗ vụng về, không trau chuốt như những bài văn mà các bạn đã học. Em viết bằng tấm lòng yêu thương, kính trọng cô, xuất phát từ trong sâu thẳm con tim mình. Em cảm ơn cô vì cô là một người mẹ ân cần, chu đáo và luôn lắng nghe những tâm sự của học sinh. Cô sẽ luôn là một bí mật nho nhỏ của riêng em, một kỷ niệm về cô sẽ luôn sống mãi trong tuổi học trò của em. Sáu tháng, chưa đầy một năm nhưng cô đã để lại trong em những ấn tượng sâu sắc. Cô như là nguồn cảm hứng cho bài văn của em và nếu mái trường nhỏ này là ngôi nhà thứ hai thì cô chính là người mẹ thứ hai của em. Em cảm ơn cô! Vì những gì cô đã dành cho em, cho tập thể này, em sẽ cố gắng để đạt được nhiều thành công và “gặt được nhiều trái mơ trong cuộc sống”.

Vâng đó là cô Nguyễn Thị Hòa – Giáo viên trường THPT Văn Hiến.

Topics #buổi sáng #Cảm nhận #cô giáo #cuộc sống #gia đình #học sinh #kể về cô giáo #lớp em #mái trường #mùa đông #ngôi nhà #người mẹ #ra chơi #tập thể #thầy cô #thời gian #việc học

Hướng dẫn

Trong mỗi đời người, luôn tồn tại những ký ức, Có những ký ức vui ta muốn nhớ mãi nhưng có những ký ức buồn ta muốn quên đi. Đối với tôi, ký ức khiến tôi muốn nhớ mãi là thời học trò. Mỗi năm học trôi qua, tôi đều có thêm một người cô, người để ghi nhớ trong trái tim mình và năm nay cũng vậy. Đã bốn năm, cô giáo chủ nhiệm và dạy văn của tôi đã để lại trong tôi bao điều sâu sắc.

Chắc hẳn các bạn ngồi đây cảm thấy lời của tôi nói là nghịch lý. Tôi đang học lớp 9 thì đáng lý ra tôi phải viết về những thầy cô giáo trong các năm học trước của mình, nhưng tôi lại viết về cô giáo chủ nhiệm của mình. Điều đó là lẽ đương nhiên vì cô là người đã đồng hành cùng tôi suốt bốn năm trời mà. Đồi với các bạn khác, cô chỉ là một cô giáo chủ nhiệm hay là một cô giáo bộ môn văn chẳng hạn. Nhưng đối với tôi cô là người rất quan trọng, gắn bó với tôi suốt bốn năm qua.

Cô là người dạy văn rất giỏi. Trong tất cả các cô giáo văn tôi từng được học, thì cô là người dạy hay nhất. Những lời văn của cô như cuốn hút lấy chúng tôi vào bài. Cô là một người rất tận tụy, giảng bài chu đáo cho học sinh. Khi cô giảng bài, giọng nói ấm áp, nhỏ nhẹ, truyền cảm của cô đã thu hút chúng tôi vào bài học. Cô giảng giải, phân tích từng chi tiết nhỏ nhất của bài, cho học sinh cảm nhận ý nghĩa của từng chi tiết rồi phát triển thành những lời văn sâu sắc, đầy ý nghĩa. Nhờ những bài giảng của cô mà chúng tôi thêm yêu nàng Kiều mười lăm năm lưu lạc, thêm yêu Vũ Nương – người con gái tư dung tốt đẹp. Thêm kh 2000 âm phục những anh hùng đi vào trong lịch sử như Nguyễn Huệ, Trần Quốc Tuấn, ….Những bài trước đây đọc không hiểu, giờ đây chúng tôi thấy nó mới hay, mới sâu sắc làm sao! Người ta thường nói tiết văn là tiết “ru ngủ” nhưng điều kỳ lạ là khi cô giảng chúng tôi càng cảm thấy thú vị hơn, ý nghĩa hơn. Chắc có lẽ chính nhờ vậy mà cô luôn được chúng tôi yêu mến. Và cảm phục để rồi không sao quên được.

Xem thêm:  Phân tích giá trị nhân đạo của truyện ngắn Lão Hạc của Nam Cao

Mỗi khi vào năm học mới, tôi rất vui khi cô vẫn làm chủ nhiệm của lớp. Khi vào học chính thức, cô nghiêm khắc hơn, song chúng tôi vẫn thấy rất vui. Mỗi khi lớp được xếp hạng cao thì cô khuyến khích, khen thưởng lớp và những bạn có nhiều cố gắng. Những khi lớp chưa tốt, cô nhắc nhở, động viên để cố gắng hơn. Tôi rất hiểu nỗi vất vả của cô khi làm chủ nhiệm năm cuối cấp này. Tôi càng quyết tâm giúp lớp lấy được hạng cao. Không giúp được nhiều thì ít để cô không phải phiền lòng nữa. Có thể đối với các bạn lớp khác tiết sinh hoạt là tiết nặng nề nhất, bởi vì tiết đó luôn khiến các bạn lo lắng vì sợ bị mắng. Nhưng đối với lớp tôi, giờ đó lại được nghe những câu truyện hay, ý nghĩa trong cuộc sống. Những kinh nghiệm trong học tập ở nhà. Tôi rất thích những câu chuyện đó vì nó luôn giúp chúng tôi rút ra những bài học quý giá cho riêng mình.

Bây giờ đã là tháng 11 rồi, chẳng mấy chốc nữa là chúng tôi đã ra trường, xa bạn bè, xa thấy cô. Và cũng chính thời gian đó cũng là lớp cuối cùng cô làm chủ nhiệm. Và tôi chắc chắn rằng khi ra trường ai ai cũng nhớ đến cô, nhớ đến những lời “mắng” đầy tình thương. Dù ở đâu tôi chắc rằng sẽ mãi nhớ tới cô. Cô ơi! Chúng em sẽ không bao giờ quên cô – Người thầy – Người mẹ của chúng em.

Xem thêm:  Phân tích tác phẩm "Vào nhà ngục Quảng Đông cảm tác" lớp 8 hay

Mái trường – Ngôi nhà thứ hai – nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất của tuổi học trò trong cuộc đời mỗi con người. Ở đó có thầy cô, bạn bè gắn bó, thân thiết, tạo nên những kỉ niệm khó phai mờ. Suốt những năm tháng cắp sách đến trường, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy, cô giáo nào đó. Tôi cũng vậy, có lẽ suốt cuộc đời tôi sẽ không thể nào quên được cô giáo chủ nhiệm của tôi với cái tên rất đẹp: Nguyễn Thị Định.

Cô Định chủ nhiệm lớp tôi từ khi học lớp sáu. Tôi vẫn còn nhớ như in ngày hôm ấy, chúng tôi xếp hàng tập trung nhận cô giáo chủ nhiệm. Sau khi hàng ngũ chỉnh tề, cô hiệu trưởng bắt đầu giới thiệu giáo viên chủ nhiệm các lớp, chủ nhiệm lớp tôi là một cô giáo có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc cát ngắn trông rất dễ mến có tên Nguyễn Thị Định. So với các cô giáo chủ nhiệm trong khối 6, cô là người lớn tuổi nhất, tôi nghĩ thầm: “cô giáo này có tuổi rồi, chắc sẽ khó tính lắm”, trong lòng bỗng thấy lo sợ vẩn vơ. Nhưng rồi cảm giác lo lắng tan dần khi theo chân cô về lớp, với giọng nói nhẹ nhàng cùng nụ cười thân thiện cô đã giúp chúng tôi có buổi học nội qui đầu tiên thật thoải mái. Rồi từ ngày đầu tiên ấy, cô bắt đầu cùng chúng tôi rèn luyện, phấn đấu, cô luôn ân cần lo lắng, quan tâm chúng tôi và coi chúng tôi như con của mình chỉ dẫn từng ly, từng tý. Nhờ vậy chúng tôi đã dần làm quen với phương pháp học ở cấp 2 và tiến bộ rất nhiều, kết thúc năm học lớp tôi đều đạt danh hiệu lớp tiên tiến.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, năm nay chúng tôi đã học lớp , so với ngày mới vào trường, tất cả đều lớn lên rất nhiều, và nhiều bạn không còn ngoan như trước. Lớp tôi thật đông, có tới 44 thành viên, nhiều bạn nam, các bạn ấy rất nghịch ngợm, một số bạn tự nhận mình là “tiểu yêu” với đủ trò quậy phá, khiến cô ngày càng vất vả trong công tác chủ nhiệm. Sáng nào cũng vậy, cô thường đến trường từ rất sớm để nhắc nhở chúng tôi trực nhật, vệ sinh, kiểm tra nề nếp. Trong các buổi lao động cô cầm chổi cùng chúng tôi dọn vệ sinh, cô cầm cuốc dạy chúng tôi cách trồng hoa, nhổ cỏ, cuốc đất. Cô luôn ở bên cạnh, sẵn sàng giúp đỡ chúng tôi trong mọi việc, lời nói nhẹ nhàng, rất ít khi thấy cô cáu gắt. Cô dạy cho chúng tôi biết nói lời cảm ơn, xin lỗi. Có những lúc cô rất nghiêm khắc, nhưng cũng rất thông cảm với học trò của mình. Cô luôn công bằng đứng về phía học trò để nhìn nhận vấn đề, phân tích đúng- sai, từ đó giúp chúng tôi thấu hiểu tự sửa chữa khuyết điểm để hoàn thiện bản thân.

Ngoài lo lắng chung cho tập thể lớp, cô cũng rất quan tâm và đồng cảm với hoàn cảnh riêng đặc biệt của các bạn trong lớp. Bản thân tôi là một ví dụ điển hình. Tôi kém may mắn hơn các bạn vì mất cả bố lẫn mẹ từ khi còn rất nhỏ. Ông bà nội ghét bỏ không nhận tôi là cháu, tôi bơ vơ sống một mình trong gian nhà tập thể nhờ số tiền dành dụm của bà ngoại già yếu, bản thân tôi còn quá nhỏ chưa biết làm gì có tiền chỉ trông chờ vào số tiền trợ cấp xã hội 400.00đ/ tháng để duy trì cuộc sống của mình. Cũng chính vì điều đó, tôi luôn tự ti với mọi người và với chính bản thân mình. Nhiều đêm, bơ vơ trong gian nhà trống vắng, tôi khóc rất nhiều. Đã có lúc tôi buồn bã, chán nản, hụt hẫng, muốn bỏ học, mất hết niềm tin vào cuộc sống. Trong lúc tôi thất vọng nhất, cô đã đến bên tôi, an ủi động viên. Bằng tấm lòng chân thành, cô đã tạo cho tôi một chỗ dựa tinh thần vô cùng vững chắc, là điểm tựa để tôi nỗ lực cố gắng vượt qua hoàn cảnh khó khăn của mình. Đó là món quà tinh thần vô giá mà cô dành tặng cho tôi. Đầu năm học mới, cô mua tặng tôi áo đồng phục và cả bộ sách giáo khoa, vở, bút để không thua kém bạn bè. Bên cạnh đó, cô còn vận động các bạn trong lớp giúp tôi một số đồ dùng cần thiết trong sinh hoạt hàng ngày. Khi tôi bị ốm phải nghỉ học, cô đến tận nhà đánh cảm, mua thuốc, mua cháo ép tôi ăn, sự quan tâm của cô như tình thương yêu, quan tâm chăm sóc của người mẹ dành cho con gái của mình. Trong vòng tay của cô, tôi thấy mình trở nên bé bỏng, cảm giác gần gũi, thân thiết như được chính mẹ ruột của mình chăm sóc. Có cái gì đó trỗi dậy trong lòng tôi như tình mẫu tử thiêng liêng mà bấy lâu tôi thiếu vắng… Cô nói với tôi: cô coi em như con gái của cô nên em không phải ngại ngùng bất cứ điều gì, hãy chia sẻ cùng cô những khúc mắc khó khăn, cô sẽ giúp em vượt qua. Cô khuyên tôi dù khó khăn đến đâu cũng phải cố gắng học tập thật giỏi để sau này thi vào cấp ba, rồi thi Đại học. Cô bảo đó là con đường duy nhất sẽ giúp tôi thoát khỏi hoàn cảnh của mình.Tấm lòng chân thành của cô đã giúp tôi không những giúp xóa bỏ suy nghĩ mặc cảm, tự ti về cuộc sống mà còn giúp tôi có thêm động lực để vượt lên hoàn cảnh, vượt lên chính bản thân mình. Cô chính là điểm tựa giúp tôi đứng lên, gạt đi nước mắt, lạc quan bước tiếp trong cuộc đời.

Có thể đối với nhiều bạn, cô chưa phải là giáo viên chủ nhiệm tâm lí, nhưng đối với tôi cô là người có trái tim nhân hậu, biết cảm thông và hết lòng vì học sinh. Cô ơi, em chỉ mong rằng các bạn có thể hiểu cô hơn một chút, biết thương cô, chăm ngoan và bớt nghịch để cô không phải phiền lòng. Dù không thể báo đáp được hết công lao cô dành cho tôi, nhưng tôi đã tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng phấn đấu học thật giỏi để có được thành công trong cuộc sống, xứng đáng với sự kì vọng mong mỏi mà cô đã dành cho tôi. Tương lai phía trước cho dù gian khó, tôi sẽ luôn vững tin bước qua vì tôi biết rằng ở một nơi nào đó cô vẫn đang mỉm cười dõi theo từng bước chân tôi.

Video liên quan

Chủ đề