Bách quỷ tập review

Bách quỷ tập review

Nhân ngày gần như kết thúc quá trình dùi mài kinh sử đau khổ, và thời tiết miền bắc lạnh 9°C tê cả tái, mình làm một review “trở lại”. ^_^

Trong lòng mỗi người đều có một con ác quỷ. Nàng có một chiếc bút, mang theo một ước vọng như có như không, xuyên qua nhiều không gian khác nhau, ghi chép lại chuyện phong hoa tuyết nguyệt của các “Quỷ”.

Lời giới thiệu đậm chất triết lý và huyền huyễn vô cùng quen thuộc với những ai là fan của Cửu Lộ Phi Hương. Chị Cửu là cây bút chắc tay về truyện ngắn, và cá nhân mình đánh giá cao những truyện ngắn của chị hơn hẳn truyện dài. Xin đừng hiểu lầm là truyện dài của chị không hay, nhưng có lẽ mình kỳ vọng cao hơn vào những tác phẩm của chị.

Tác phẩm hôm nay giới thiệu đến mọi người chính là Bách Quỷ Tập, do bạn Hắc chuyển ngữ. Mình cảm ơn bạn rất nhiều vì đã đem đến một tác phẩm hay, chuyển ngữ trau chuốt, xuôi tai, có trách nhiệm, và đặc biệt là những hình minh họa vô cùng hợp tình, hợp cảnh.

Bách Quỷ Tập là một tập truyện ngắn, được kết cấu từ nhiều câu chuyện khác nhau. Mối dây liên hệ giữa chúng là nhân vật Bạch Quỷ, kẻ chuyên du hành từ nơi này sang nơi khác để  thu thập “quỷ”. Kết cấu này tương tự như Hoa Tư Dẫn của Đường Thất Công Tử hay XXXHolic của CLAMP vậy. Tác phẩm gồm mười bốn truyện, “có HE, SE và HE trá hình SE” (theo như lời bạn Hắc). Sau khi đọc và nghiền ngẫm, cũng như tốn không ít thời gian và nước mắt, mình thấy tác phẩm có sự sắp xếp kết cấu tốt, tình tiết tương đối hợp lý, sức viết đồng đều không lâm vào tình trạng càng về sau càng đuối như Thất Dạ Đàm. Có thể một số bạn đọc có cảm giác tác giả về sau viết đuối là do sự thay đổi trong giọng điệu và kết cấu truyện. Phần lớn truyện trong Bách quỷ tập vẫn có vẻ trầm buồn, triết lý rất riêng của chị Cửu; nhưng có những truyện nhất định lại có vẻ như chị đang thử thay đổi hướng đi, thay đổi phong cách của mình, điển hình như Quỷ Huynh, Quỷ Miêu và Tết Cô Hồn. Những truyện này có vẻ đơn giản và trong sáng hơi ngây ngô, bạn thường gặp trong những tiểu thuyết học đường, đô thị hiện đại kiểu mười chương hơn là người có phong cách sâu sắc, âm trầm như Cửu Lộ Phi Hương. Thực ra mình nghĩ đó cũng là một cách tốt để tác giả thử đổi mới bản thân, khai phá hướng đi mới xem có cách nào thích hợp hơn không. Dám đổi mới cũng rất dũng cảm bởi đi ra khỏi “vùng an toàn” của bản thân là điều không dễ dàng. Tuy nhiên, cá nhân mình thấy sự thể nghiệm mới này không được thành công. Dĩ nhiên dưới ngòi bút của chị Cửu, chúng không biến thành thảm họa, nhưng cũng không được hay như phần còn lại tác phẩm.

Quỷ Vu là truyện mở đầu cho cả tác phẩm. Đây là một trong những truyện mình thích nhất của Bách Quỷ Tập, bởi nó đem lại sự tươi mới, dịu dàng và trầm lắng. Cốt truyện đi theo dòng tâm sự và cuộc đời của hai nhân vật chính, tuy khác biệt nhau về chi tiết, nhưng đều toát lên sự cô độc, bị người đời coi thường. Lý Nguyên Bảo bị coi thường như một phế vật, một kẻ hy sinh, mọi thứ tốt đẹp đều bị lấy khỏi tay nàng. Còn Quỷ Vu thì bị coi là quái vật, người ta sợ hãi hắn, nhưng vẫn muốn lợi dụng hắn lấy được cái họ muốn. Cả hai đều sống mà lại như chết. Lần coi như dũng cảm nhất của Lý Nguyên Bảo đã đưa nàng đến với kẻ bị người đời kinh sợ, và tạo nên một đoạn nhân duyên mới. Câu chuyện không bi thương thống thiết hay giật gân, với mình nó đơn giản là câu chuyện hai kẻ ngoài lề xã hội tìm được cuộc sống và hạnh phúc của riêng mình. Buồn cười nhất là đoạn cuối truyện, khi Quỷ Vu được giải thoát khỏi hình hài kinh khủng xấu xí, thì tâm trạng của bạn nữ chính ngốc nghếch là : “Đáng ghét! Nhìn chàng giờ còn đẹp hơn cả ta nữa >”<.” (Cái mặt đó là trích nguyên văn nha) Hoặc trước đó một chút là chi tiết, ban đầu Quỷ Vu hứa thả cho Nguyên Bảo đi, nhưng sau khi nàng đi lại thấy tiếc và dùng cổ để làm nàng hôn mê.

“Nàng xoay người đi, còn chưa bước thêm một bước ra ngoài sân, phần gáy lại cảm thấy lạnh toát, cảm giác quen thuộc một lần nữa truyền vào trong óc. Trước khi hôn mê, Nguyên Bảo thầm nghĩ, muốn chỉ tay vào mặt Kỳ Thiên chửi ầm lên.   

Ở trong phòng, người kia lạnh lùng đập “bốp” một cái vào tay phải mình, lạnh lùng nói: “Tiểu nhân.”   

Quả nhiên, hắn vẫn không thể làm quân tử được, chỉ có thể làm tiểu nhân mà thôi.”

Ngược lại với sự trong sáng, nhẹ nhàng của Quỷ Vu là sự dằn vặt, hận thù, những mâu thuẫn của hai nhân vật chính trong Quỷ Thi. Đây là một trong những truyện mình thấy hay nhất trong tác phẩm. Không có giây phút, câu chữ nào từ đầu đến cuối của Quỷ Thi là không chứa đựng những băn khoăn, những câu hỏi, những nỗi đau, hay như từ trong truyện dùng, là cả những chấp niệm. Trong mối quan hệ của Hoắc Dương và Tô Đài, có lẽ không thể nói ai đúng ai sai. Đúng như Tô Đài nghĩ, “Hắn muốn trung thành với vua của hắn, nàng phải bảo vệ vua của nàng… Tô Đài bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra, ngay từ khi mới bắt đầu, vận mệnh đã an bài cho hai người họ là những kẻ xa lạ.”   Chỉ có điều, mình thấy thương cho hai nhân vật này, nhất là Tô Đài. Đặt vào hoàn cảnh của nàng, đã vứt bỏ đi tự trọng tôn nghiêm, đã làm mọi cách có thể, thậm chí cả cầu xin để được một đường rút lui, để được sửa chữa lỗi lầm, đã đặt biết bao hy vọng vào Hoắc Dương lẫn đứa con còn trong bụng mẹ, mà lại bị đáp trả tàn nhẫn đến thế. Mình thật sự không hiểu làm thế nào mà cho đến sau khi biến thành quỷ sống lại, nàng vẫn còn hy vọng, vẫn còn có một thứ gì đó thúc đẩy, vẫn còn chấp niệm để mà tìm đến kẻ đã đối xử tệ tàn nhẫn với mình đến thế. Câu nói cuối cùng mà Tô Đài lựa chọn, câu nói cuối cùng của cuộc đời, hóa ra lại chỉ là “Hoắc Dương, nó là một bé trai.”  Mình cũng không biết nói gì hơn khi Bạch Quỷ để lại một câu với Hoắc Dương, “Quỷ của ngươi, ta không lấy được.” và hắn không bao giờ nhớ được điều gì nữa.

Tiếp nối mạch truyện là Quỷ Họa, với vẻ hài hước nhẹ nhàng, khác với sự dịu dàng pha ít nhiều đau khổ trong Quỷ Vu ban đầu. Cặp đôi trong truyện này có sự tưng tửng, ấm ớ rất ngộ nghĩnh. Quỷ Họa ẩn sau vẻ nghịch ngợm, vô tư và ngây thơ đó, là tấm lòng trung thành, tình yêu thương và sự kiên cường của riêng nàng. Cho đến trước khi tan biến, Quỷ Họa vẫn đem lại cho người khác nụ cười, tuy có chua xót. Còn nam chính của chúng ta cũng là một vị đạo sĩ, tưởng là tiên phong đạo cốt, ai ngờ lại vô sỉ và âm hiểm.

“Sơn thần?”

 “Vi sư cũng đã quên.”

“Chàng là đồ lừa đảo ti tiện. Ta vẫn còn cho rằng chàng chỉ là một đạo sĩ nhỏ nhoi cơ đấy!”

“Vi sư vẫn chưa tu hành đắc đạo, dạo một vòng cũng chỉ lừa được một người như đồ đệ!”

Cuối cùng sau khi chờ đợi luân hồi xoay vòng, Kính Ninh đạo sĩ và cô nàng Quỷ Họa năm nào đã lại gặp nhau, cùng tiếp tục quá trình từ đồ đệ lên sư nương của họ. Điểm hay của huyền huyễn là nó thường cho người đọc hy vọng.

Bách Quỷ Tập lại tiếp tục với câu chuyện thương tâm, mâu thuẫn giữa Tấn vương gia Sở Diệp và Triêu Dương công chúa Triều Triệt. Mâu thuẫn giữa hai nhân vật cũng là mâu thuẫn giữa trách nhiệm và tình yêu. Sở Diệp có trách nhiệm với mối thù tan cửa nát nhà, Triều Triệt có trách nhiệm với em trai, với giang sơn được tổ tiên đặt vào tay hai chị em nàng. Tuy nhiên, khác với Tô Đài trong Quỷ Thi, Triều Triệt tỏ ra quyết tuyệt hơn. Khi nhận ra mình bị lợi dụng và giang sơn đã đổi chủ, Triều Triệt tuyệt không còn vương vấn gì với người chồng trên danh nghĩa của mình nữa. Nàng chọn cách huy hoàng, nhưng cũng tàn nhẫn nhất để kết thúc cuộc đời mình.

“Chàng nói xem ta nên thắt cổ tự vẫn, hay là nhảy xuống hồ đây? “Đều rất tầm thường, công chúa Triêu Dương ta phải chết không giống người thường mới được.”

Có lẽ một phần sự quyết tuyệt đó là do ngay từ đầu, Sở Diệp đã che giấu tình yêu dành cho nàng bên dưới sự ghẻ lạnh, khiến nàng chết tâm từ sớm. Triều Triệt về một phương diện nào đấy còn đáng thương hơn cả Tô Đài. Ít nhất Tô Đài còn có hy vọng, còn có một đoạn tình dài đủ để nhớ, và một lý do để trông mong vào tình cảm đó. Nhưng Triều Triệt ngoài những ngọt nhạt, hứa hẹn ban đầu trước khi kết hôn của Sở Diệp ra, còn lại thì toàn những nhạt  nhẽo, những vết thương dù vô tình hay cố ý. Còn Sở Diệp thì mình không thấy đáng trách, ít nhất là không bị lòng tự tôn hay tính ích kỷ che mắt như Công Nghi Phỉ hay Thẩm Ngạn của Hoa Tư Dẫn, hay như nam chính trong Quỷ Thi. Hắn ta đã làm mọi cách có thể để bảo vệ Triều Triệt trong khả năng của mình. Chỉ có điều cuộc đời đã đẩy hai người đến bước đường phải đối đầu như thế mà thôi. Cảnh tượng cái chết tàn nhẫn nhưng huy hoàng của Triều Triệt và cái chết của Sở Diệp gây nhiều nhức nhối và tiếc nuối cho người đọc, song đó cũng là cái kết tốt nhất có thể. Bởi thứ Sở Diệp muốn khi báo thù cướp ngôi vốn không phải là ngai vàng.

“Ngày thành thân năm ấy, lão ma ma kết tóc hai ta chung một chỗ, ý muốn mãi mãi bên nhau, tình yêu sâu đậm. Hôm nay Triều Triệt không còn tìm thấy cái kết tóc năm xưa cùng ngài nữa.”

Hai truyện Quỷ Huynh và Quỷ Trâm có chút liên quan đến nhau. Nam chính trong hai bộ truyện này là anh em ruột. Cơ bản hai bộ này cũng không đặc biệt lắm, nhưng như đã nói ở trên, Quỷ Huynh hơi kém một chút so với Quỷ Trâm và các truyện khác. Quỷ Huynh chỉ là kể về công cuộc phản xuyên tìm anh trai của bạn sói Diệp Khuynh Thành. Muốn bao nhiêu cao ngạo có bấy nhiêu cao ngạo, muốn bao nhiêu ngây ngô có bao nhiêu ngây ngô. Cô nàng Hồ Lộ thì thuộc dạng bạch thỏ ngốc nghếch tốt bụng. Chi tiết bạn nam chính vì cảm cúm mà hóa trở về nguyên hình, bị bạn nữ chính tưởng là chó và dọa bắt nạt được diễn đạt hài hước. Đôi bạn trẻ này có tình cảm rất chi là ngây thơ và nhẹ nhàng, như cốc nước ấm thôi. Còn Diệp Khuynh An, anh trai Diệp Khuynh Thành và Thanh Trụy thì có mối tình “vật vã”, thăng trầm hơn nhiều. Mình thích chi tiết Thanh Trụy tuy đã chết, nhưng vẫn cố tự tạo cho mình một thân xác bằng đất sét, cố sống để đi tìm đầu thai của Diệp Khuynh An để bảo vệ, nuôi nấng từ nhỏ. Sự băn khoăn, trăn trở của Diệp Khuynh An đầu thai cũng rất cảm động. Còn Diệp Khuynh An thì dù trải bao đau khổ như thế, nhưng cuối cùng cũng không nỡ dứt tình.

“Diệp Khuynh An sẽ mãi mãi không quay lại, nàng bôi son cho ai ngắm chứ, dù nàng có sợ hãi cũng không ai lo lắng, nàng còn có thể vì ai mà gượng cười…”

Quỷ Anh cũng nằm trong số những truyện mình yêu thích của Bách Quỷ Tập. Chắc sẽ có người thắc mắc, tại sao có Quỷ Huynh rồi mà lại còn có Quỷ Anh, chuyển ngữ kiểu gì nửa ta nửa tàu thế. J Quả thực ban đầu mình cũng có thắc mắc ấy, nhưng khi đọc chú thích thì đã hiểu ra. “Anh” ở đây không phải anh em, mà là đứa bé các bạn ạ. Câu chuyện này xoay quanh một đứa bé rất là đặc biệt. Cô bé là linh hồn của đèn thần – cây đèn phong ấn một tên ma vương ác độc tội ác tày trời. Cô bé tự nhiên sinh ra, rồi lớn lên và quấn quýt bên tên mà vương đó, “quấy rối”, “làm trò lưu manh” với hắn, yêu thương hắn. Và cuối cùng chết vì hắn. Hình ảnh Tiểu Thiển nhỏ xíu đáng yêu “giở trò” với tên đại ma đầu Thương Hạo, chỉ nghĩ cũng đáng yêu rồi. Câu chuyện kể về sự hồi tâm chuyển ý, biết yêu thương của đại ma đầu với cô bé đăng linh đáng yêu. Ngay những chi tiết nhỏ, như cách họ nói chuyện, hay cô bé Tiểu Thiển bị con chó ba mắt cắn, ..v…v… đều thú vị và có chút hài hước. Chính cái sự vui vẻ, đáng yêu ấy càng làm nổi bật hơn sự đau lòng rất thơ ngây của Tiểu Thiển khi khám phá ra sự thật về thân phận của mình, về ý muốn thực sự của Thương Hạo. Cái cách Thương Hạo thay đổi, chuộc lỗi và chăm sóc Tiểu Thiển kể thì bình thường, nhưng một chi tiết nhỏ lại khiến mình cảm động.

“Có lẽ, bị ai đó quên đi, dù có che giấu thế nào cũng không thể tránh khỏi sự e ngại trong lòng.”

Quỷ Tướng là truyện SE khá hay và day dứt trong chuỗi ngọt đắng đan xen không ngừng của Bách Quỷ Tập. Nếu đọc đến hết truyện, có lẽ sẽ có bạn như mình, phân vân không biết quỷ thực sự trong truyện, người thực sự có chấp niệm trong truyện, là Thiên Thiên hay Tiêu Thành Mộ. Sự trung thành, cố chấp, hy sinh và tình yêu tuy ngắn ngủi nhưng chân thành của Tiêu Thành Mộ rõ ràng đến thế, nhưng đối với mình, như mọi khi, mình lại dành nhiều tình cảm và sự kính trọng cho Thiên Thiên hơn. Điều đáng quý là nàng ấy vốn không phải con người kiên cường, hay bị đặt vào hoàn cảnh phải tự tôi luyện cho bản thân kiên cường như Tô Đài, như Triều Triệt. Thực tế từ đầu đến cuối, nàng ấy vốn là người yếu đuối, an phận, chịu hy sinh mà thôi. Có chăng chỉ có lòng can đảm, trung trinh trong tình cảm của nàng là có mang dáng dấp của sự kiên cường mà thôi. Cuộc đời Thiên Thiên tuy tương đối dài, nhưng cảm giác như chỉ có hai biến cố mất gia đình, và mất Tiêu Thành Mộ, là đã đủ lấy đi mọi hạnh phúc của nàng. Nàng sống bao nhiêu tháng năm ấy, chỉ để hoàn thành di ngôn của Tiêu Thành Mộ, đó là sống tốt. Một lần nữa truyện huyền huyền lại cho người đọc hy vọng, về một Tiêu Thành Mộ đang chờ nàng bên cầu Nại Hà dưới hoàng tuyền.

Truyện kế tiếp là Quỷ Miêu, mình không thích cũng không ghét nó, vì vậy hiển nhiên không biết nói gì. Truyện kể về nàng mèo tinh Tiểu Miêu tình cờ gặp anh chàng đầu bếp Lục Chiêu Sài là con người, và bắt đầu mối quan hệ giữa họ. Cá nhân mình thấy cách viết của truyện này là đặc biệt khác, và khá khó tiêu hóa nếu bạn đã quen với giọng văn bình thường, với kết cấu thường thấy trong truyện của chị Cửu.

Quỷ Huyết xét về tổng thể thì mình thấy hơi kém so với các đồng đội như Quỷ Thi, Quỷ Thê, Quỷ Tướng ở trên. Chắc vì câu chuyện của hai nhân vật chính bớt đi mâu thuẫn chồng chất hơn so với các truyện trước. Nhưng chỉ một mâu thuẫn duy nhất xoay quanh máu và nội đan Kỳ Lân đã bắt đầu, và kết thúc cả câu chuyện cũng như sinh mạng của Lăng Tinh và Dận Liên. Lăng Tinh đã đau khổ và áy náy trước sự đau đớn và nguy hiểm mà Dận Liên phải gánh chịu. Chỉ đáng thương thay nàng đã ra đi mãi mãi chỉ sau một cuộc cãi vã mà thực lòng Dận Liên  không hề muốn thế. Cả hai người đều quá đáng thương. Cảnh Lăng Tinh bị treo trên cây, nhưng vẫn chờ đến khi nhìn thấy Dận Liên lần cuối mới nhắm mắt, còn Dận Liên vĩnh viễn không thể nói cho nàng rằng hắn không muốn như thế, làm mình thêm một lần rớt nước mắt.

“Dưới chân núi Thương Sơn, một cô gái áo đỏ treo lơ lửng trên cái cây trơ trụi, cả người nàng máu me đầm đìa, tí tách nhỏ giọt xuống đất lại nhanh chóng bị tuyết che phủ, trong tiếng gió lạnh rít gào không thể nghe rõ tiếng thở của nàng.

Dận Liên chậm rãi đi đến bên dưới nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, thế giới trong mắt hắn nhanh chóng sụp đổ, chỉ còn lại thân thể dập nát của Lăng Tinh, nàng còn chưa nhắm mắt.

  “Lăng Tinh…”   

Chân núi Thương Sơn, từng cơn gió lạnh lẽo quét qua, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng nàng: “Nhưng ta còn muốn nhìn chàng thêm một chút.” Đôi mắt chưa nhắm lại vào thời khắc này rốt cuộc cũng từ từ đóng lại.

Nàng đã kịp nhìn hắn lần cuối cùng.

  Hắn ôm mặt, kiệt sức ngã xuống, che khuất biểu cảm sau những ngón tay, lại dần dần chảy ra những dòng lệ đỏ như máu, không thể phân biệt rõ là đau, hay là hận, hay là hối hận. Hắn không hề có ý muốn đuổi nàng đi, hắn chỉ là,… chỉ là không ngờ được sẽ có kết quả thế này, rằng thật sự là vĩnh biệt…”

Từ đây trở đi có lẽ chị Cửu không muốn chơi kiểu ngọt đắng đan xen nữa, mà quyết khóa sổ bằng những trái đắng liên tiếp hay sao đó mà Quỷ Giáo, Quỷ Thủ và Quỷ Yêu đều bằng cách này hay cách khác, có một cái SE của riêng chúng. Còn Bạch Quỷ thì úp mở, hư thực, tuy cho hai nhân vật chính gặp lại nhau nhưng đã là sau một kiếp.

Quỷ Giáo kể về giáo chủ Ma giáo Nhược Thủy tội ác tày trời, và giáo chủ tiền nhiệm giờ đã quy y cửa Phật là Tiêu Mặc Niên. Câu chuyện có dính dáng một chút tới một truyện ngắn khác của Cửu Lộ Phi Hương là Đào Yêu. Nhân vật Thượng Quan Kỳ Hoa đứng đầu võ lâm chính phải đã kết liễu và tiêu diệt Nhược Thủy cũng có một cuộc đời riêng mất mát và đau đớn trong Đào Yêu. Còn Nhược Thủy phía bên này, hóa ra cũng không phải dễ dàng gì. Hai nhân vật Nhược Thủy và Tiêu Mặc Niên thực sự có chấp niệm vững như bàn thạch. Cả hai người họ đều thuộc kiểu nhân vật bất chấp tất cả để đạt được điều mình muốn. Cũng chính bởi cả hai người đều “cương” mà họ đã khiến tình yêu dành cho người kia lại thành ra giày vò lẫn nhau, làm hại bao người, cũng chẳng tránh được cái kết sẵn có.

Quỷ Thủ thì nhẹ nhàng và man mác hơn. Dung Dự đã đổi bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu tinh lực của linh hồn chỉ để được ở lại bên cô bé A Lâm hôm nào vài ngày. Rõ ràng Dung Dự đã nợ A Lâm rất nhiều, nhưng dường như cuối cùng hắn đã trả hết nợ rồi.

Truyện Quỷ Yêu cũng không có gì nhiều. Nội dung và kết cấu, cách miêu tả mẫu thuẫn nội tâm nhân vật không đặc sắc mấy. Tuy có sự trằn trọc nhưng dường như vẫn thiếu đi chút chiều sâu.

Bạch Quỷ tuy là nhân vật chính, nhưng truyện về nàng lại là ngắn nhất, cũng mơ hồ nhất. Đọc gần như có cảm giác chỉ biết mở đầu và cái kết, mà không được đọc phần thân. Tuy có thấy hụt hẫng, nhưng cách mà chị Cửu nối ba chương ngắn ngủi đó lại với nhau thì mình thấy là hợp lý. Nó có hé mở đủ để người đọc suy diễn theo cách của riêng mình. Nếu viết dài thêm mà khiến Bạch Quỷ bị hạ bậc xuống như Quỷ Miêu, Quỷ Huynh hay Quỷ Yêu thì thà cứ để như thế này còn hay hơn.

Ngoài ra xen giữa tác phẩm còn một mẩu truyện nhỏ là Tết Cô Hồn. Tuy ngắn, nhưng gợi mở khá nhiều. Cá nhân mình thấy thú vị, nhưng nữ chính chắc không thấy thế đâu ^_^

Trên đây là một vài nhận xét, chút ít phân tích và giới thiệu dành cho tập truyện Bách Quỷ Tập của Cửu Lộ Phi Hương. Rõ ràng là chị viết truyện ngắn vẫn xuất sắc hơn truyện dài, theo ý kiến của mình. Hy vọng mọi người đọc truyện tự tìm được câu chuyện cũng như nhân vật yêu thích của riêng mình.