Cầm thiên huyền tên thật là gì

Show

Đăng nhập

Đăng nhập để trải nghiệm thêm những tính năng hữu ích

Zalo

  • Nóng

  • Mới

  • VIDEO

  • CHỦ ĐỀ

Đăng nhập

Đăng nhập để trải nghiệm thêm những tính năng hữu ích

Zalo

  • Nóng

  • Mới

  • VIDEO

  • CHỦ ĐỀ

Cầm thiên huyền tên thật là gì

Chiêu Diêu Phiên ngoại: Thập Thất – Nhất Thế Duyên 1

“Bởi vì chàng là Cầm Thiên Huyền”

Sau khi Cầm Thiên Huyền phi thăng, Thập Thất rầu rĩ không vui một thời gian dài, Chỉ Yên nói nàng đại khái là thích đại bá phụ của cô ấy rồi.

“Đúng nha” Thập Thất thừa nhận, “Ta thích chàng ấy, trước đây chàng ấy đã cứu ta, sau đó lại cứu môn chủ của ta, giúp ta một việc thật lớn, ta đương nhiên là yêu thích chàng ấy”.

Chỉ Yên nghe vậy, yên lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai Thập Thất, không nói nữa, tiếp tục đi làm chuyện của mình.

Chỉ Yên thầm nghĩ, thực sự không cần nói quá rõ với Thập Thất. Ngược lại hiện tại Cầm Thiên Huyền đã phi thăng đi tới một thế giới mà khắp thiên hạ không có người thứ hai hiểu rõ. Coi như Thập Thất hiểu rõ tình cảm của cô ấy với Cầm Thiên Huyền cũng không còn tác dụng gì nữa rồi.

Không bằng để cho cô ấy ở lại đây trải qua một cuộc sống bình thường. Khả năng chẳng bao lâu nữa, cô ấy có thể quên đi Cầm Thiên Huyền.

…Lúc đó Chỉ Yên chỉ cho rằng là như vậy, nhưng có thể Chỉ Yên sai rồi, Thập Thất không chỉ có đơn giản mơ hồ, trong tính cách của Thập Thất còn có một đặc điểm lớn nhất đó chính là kiên trì.

Sau khi Cầm Thiên Huyền đi  rồi, tâm tư của  Thập Thất ủ dột, vẫn không có giảm bớt.

Cuối cùng vẫn là chìm đắm trong hạnh phúc từ những lời Lộ Chiêu Diêu chỉ điểm: “Ngươi cứ như thế chờ đợi hắn chi bằng tu tiên đi, tranh thủ phi thăng, lên trời tìm hắn chơi”.

Thập Thất tưởng thật.

Từ lúc theo Lộ Chiêu Diêu đi thưởng ngoạn thiên hạ, Thập Thất đơn giản cố chấp. Từ ngày bắt đầu nói muốn nỗ lực tu tiên, liền quăng mất tâm tình u dột, thức khuya dậy sớm để tu tiên.

Nhưng thể chất của Thập Thất như vậy, bất luận nỗ lực đến thế nào, thậm chí tu vi đoạt được cũng không sánh nổi thành quả tu ma cấp thấp nhất.

Thập Thất cũng không cảm thấy có cái gì là không được, một lòng mang hi vọng. Tuy rằng tu vi ít, nhưng sinh mệnh nàng rất dài nha!

Ngày ngày địa tu, ngày ngày địa luyện, coi như một ngày chỉ tích lũy được có chút tẹo thì cũng là có một phần hi vọng.

Trong lòng chờ mong được phi thăng, Thập Thất tâm tư đơn giản mỗi ngày đều cảm giác mình trải qua vô cùng phong phú mà thỏa mãn.

Buổi tối trước khi đi ngủ đều sẽ vểnh môi mà cười. Ngày lại qua ngày, mỗi ngày lại có thêm một chút tiến bộ, khoảng cách giữa nàng và Cầm Thiên Huyền thật giống lại như gần thêm một bước nữa. Mỗi khi sắp chìm vào giấc mộng, Thập Thất dường như nhìn thấy trong hư không hình như có người đang cười khẽ bên tai của nàng.

Thời điểm Thập Thất đang cố gắng tu hành, đời sống tình cảm của vợ chồng Lộ Chiêu Diêu và Mặc Thanh cũng tiến thêm một bước, Lộ Chiêu Diêu đã mang thai bảo bảo. Mãi cho đến khi mang thai đến tháng thứ mười, Mặc Thanh tính toán cũng đã gần đến ngày sanh liền bảo Thập Thất đi trấn trên tìm bà mụ đến.

Thập Thất liền đi tìm bà mụ, vừa hay lại gặp hai tên ma tu cấp thấp đang làm khó gia đình một bà mụ. Nàng liền tiến lên muốn đánh người. Nhưng Thập Thất lại nghĩ, nàng ở tiểu viện tu tiên lâu như vậy, bình thường Chiêu Diêu và Mặc Thanh đều không động thủ cùng mình, Thập Thất trong lòng cũng biết, bàn về tu vi, mấy năm qua công pháp của mình muốn đuổi kịp hai người bọn họ vô cùng khó khăn, thế là tâm tư so tài cũng dẹp xuống luôn.

Bây giờ nhìn thấy hai tên ma tu cấp thấp, vừa vặn muốn thử nghiệm. Thập Thất định dùng pháp lực để đấu với hai người này một trận. Nhưng Thập Thất làm thế nào cũng không nghĩ đến, dưới sự dốc lòng dạy dỗ nhiều năm của Lộ Chiêu Diêu, thời điểm khi Thập Thất thuần túy dùng pháp lực tranh đấu với hai tên kia, lại cũng không đấu thắng sự liên thủ vây công của hai tên ma tu cấp thấp này.

Pháp lực che chắn Thập Thất ngưng tụ ra dễ dàng bị đánh nát, pháp lực của đối phương đánh vào trong cơ thể nàng. Đương nhiên, đối với thứ pháp lực nhỏ bé này của bọn chúng căn bản không tạo được bất cứ tương tổn gì đối với Thập Thất.

Nhưng nó lại đủ để làm thương tổn tâm của Thập Thất.

Liều mạng tu luyện nhiều năm như vậy, nhưng lại…vẫn không có hiệu quả gì sao. Chỉ có hai tên ma đầu cấp thấp cũng đánh không lại, muốn phi thăng, nói thì dễ làm mới khó…

Dù cho mệnh của nàng dài thì sao, chỉ sợ cũng không thể tu thành tiên được.

Thập Thất cảm thấy cực kỳ thất vọng, hai tên ma tu cấp thấp không hiểu được nỗi thất vọng của nàng, liền tùy ý cười nhạo nàng, cực điểm chế nhạo, thậm chí còn muốn táy máy tay chân với nàng.

Thấp Thất nâng mày, sát khí chợt lóe lên trong mắt. Nàng không dùng pháp lực nữa, trực tiếp dùng phương pháp của trước đây, giơ tay liền đem hai tên kia xé nát, máu tươi bắn tung tóe cả người nàng. Hai tên ma tu hung hăng đã biến thành khối thịt nằm trên đất. Thập Thất đá văng thi thể trên đất đi, đi đến trước mặt cả nhà bà mụ lúc này vẫn còn đang sợ đến choáng váng: “Chủ nhân nhà ta muốn sinh con, bà mau đến giúp một tay”.

Bà mụ vội vàng đáp ứng, một đường chỉ biết há miệng run rẩy đi theo Thập Thất.

Về đến trong viện, Mặc Thanh nhìn thấy người Thập Thất dính đầy máu, không hề nói gì, chỉ kêu nàng đi rửa cho sạch sẽ. Sau đó Mặc Thanh mang theo bà mụ vào xem Lộ Chiêu Diêu.

Một chậu nước lạnh dội xuống đầu, lúc này là giữa trời đông giá rét, Thập Thất ngửa đầu thở dài. Một thân nhiệt khí tựa như tinh hồn của thân thể nàng bay ra, bồng bềnh lượn quanh lượng quanh, bay lên trời.

Có thể cả đời này cô ấy sẽ không thấy được Cầm Thiên Huyền nữa rồi.

Thập Thất là nghĩ như vậy.

Sau khi Lệ Minh Ca được sinh ra, Thập Thất trốn ở sau cửa nhìn Mặc Thanh chơi đùa với Lệ Minh Ca. Khí tức mà cha và con gái vô tình tản ra sợ là Thập Thất tu mười mấy năm rồi lại mười mấy năm nữa cũng không tu được.

Nàng rốt cuộc cũng phải thừa nhận bản thân mình không có thiên phú tu tiên.

Thế nhân tu tiên nhiều biết bao nhiêu, thế nhưng chân chính phi thăng được có mấy người.

Đây là lần thứ nhất Thập Thất cảm thấy thất vọng vì thể chất của mình. Có lẽ thế giới này chính là như vậy, luôn có một vài chuyện mà bản thân nàng nhất định không có cách nào làm được.

Khoảng thời gian này, thời điểm Thập Thất đi ngủ, khóe miệng không còn nở nụ cười nữa. Mà tiếng cười lúc ẩn lúc hiện trong hư không dường như cũng trở thành một tiếng thở dài khe khẽ.

Thập Thất cảm thấy mình muốn buông bỏ tu tiên rồi. Nàng không hề tĩnh tọa, cũng không đi xem thư tịch về tu tiên. Thời điểm nàng gần như buông bỏ, bỗng có một lần nàng mơ một giấc mơ, cảnh tượng trong mơ chân thật đến mức nàng không thể tin được.

Dường như nàng đã đi vào một khu rừng trúc có màn sương trắng bao phủ. Trong rừng có một người vận đồ xanh nhạt đang tĩnh tọa, chơi cờ một mình.

Người kia không phải ai khác, chính là người nàng tâm tâm niệm niệm muốn gặp lại một lần, Cầm Thiên Huyền.

Nàng nở nụ cười, “Bồ tát sống”, nàng cứ như thế mà gọi hắn. Sau khi có thể gọi một tiếng, tâm tình nàng lập tức suy sụp: “Mình không có phương pháp tu tiên, đây nhất định là nằm mơ đi. Cũng chỉ có thể ở trong mơ mới thấy được chàng”.

Nàng tiến lại gần bàn cờ rồi ngồi xuống, lẳng lặng ngồi nhìn Cầm Thiên Huyền  ngồi phía đối diện đang rủ mắt suy nghĩ về ván cờ. Cầm Thiên Huyền cũng để nàng tùy ý nhìn mình, mở miệng nói: “Gần đây, ta có lẽ sẽ xuống hạ giới lịch kiếp”. Ngữ điệu rất quen, giống như ngày hôm qua bọn họ còn ngồi tán gẫu với nhau.

Thập Thất hỏi hắn: “Hả, chàng phi thăng mới có mấy năm, lại muốn xuống hạ giới lịch kiếp rồi sao? Trong tiểu thuyết không phải nói tiên nhân lịch kiếp đều là trăm năm ngàn năm một lần sao? Dung mạo chàng đẹp đẽ nên phải lịch kiếp nhiều hơn mấy lần so với người khác hả?”

Bàn tay đang nắm quân cờ hơi dừng lại một chút, Cầm Thiên Huyền rốt cục ngẩng đầu lên nhìn Thập Thất. Mặt mày của hắn trời sinh vốn lãnh đạm, khóe mắt mang theo ba phần ý cười, trong tròng mắt mang theo bóng người của Thập Thất, hắn nói: “Ta còn có dư niệm chưa giải quyết xong”.

“Ra vậy”, Thập Thất gật gật đầu đáp lại. Nàng không hiểu cho lắm về cái dư niệm kia của Cầm Thiên Huyền, có điều: “Chàng không phải sợ”, Thập Thất vỗ ngực bảo đảm, “Chàng đang ở trên trời ta không có cách nào gặp được. Chờ chàng xuống dưới kia rồi, ta liền đến tìm chàng. Nhất định sẽ bảo vệ chàng, không để cho người khác bắt nạt chàng”.

Cầm Thiên Huyền hạ một quân cờ xuống, mang theo một ý cười nhẹ: “Làm phiền Thập Thất rồi”.

“Không có gì đâu, ta thích chàng mà, ta nhất định sẽ giúp chàng”.

Cầm Thiên Huyền rốt cục bật cười thành tiếng: “Vẫn cứ thẳng thắn như vậy”.

Mà Thập Thất tâm tư đã thay đổi, nàng nhìn bàn cờ của Cầm Thiên Huyền: “Chàng tự mình chơi cờ với mình sao”?

“Đúng”, hắn thu nụ cười lại, hạ xuống một quân cờ đen.

Thập Thất khó hiểu: “Tự mình chơi cờ. Nếu muốn quân trắng thắng, sao còn có thể thua được?”

Cầm Thiên Huyền yên lặng phút chốc: “Đánh không lại thiên ý thôi”.

Theo lời hắn nói, Thập Thất chậm rãi tỉnh dậy. Lúc vừa tỉnh, trời cũng sắp xế chiều. Nàng hào hứng đi tìm Lộ Chiêu Diêu, nói mình nằm mơ thấy Cầm Thiên Huyền, hắn muốn hạ giới, nàng muốn đi tìm hắn.

Lộ Chiêu Diêu không có cản nàng. Thập Thất liền ôm ấp hi vọng lên đường. Thế gian mênh mông, muốn tìm người cũng không dễ dàng. Đến cùng ai là Cầm Thiên Huyền đây? Hắn sẽ sinh ra ở nơi nào, hắn sẽ có hình dáng như thế nào? Thậm chí ngay cả hắn là nam hay nữ Thập Thất cũng không biết.

Cái duy nhất Thập Thất biết chính là Cầm Thiên Huyền đã từng là người phi thăng. Vậy khi hắn xuống hạ giới lịch kiếp, thời điểm sinh ra nhất định cũng sẽ không giống người thường. Thập Thất một mình tự tìm người được một thời gian, sau đó cảm thấy một mình tìm người quả thật không phải là cách hay. Bởi vậy nàng quay trở về núi Trần tắc, nhờ Chỉ Yên giúp nàng tìm người.

Trong thế gian mênh mông, tìm kiếm một đứa bé trời sinh không tầm thường.

Thời gian mười năm, nghe qua vô số truyền thuyết, tìm được vô số đứa trẻ, hoặc thật hoặc giả. Trong đó có ba lần Thập Thất tự mình đi cướp người, vừa đoạt được liền nhìn, trực giác liền nói cho Thập Thất, bọn họ cùng Cầm Thiên Huyền không hề giống chút nào. Vậy nên nàng liền đem người thả hết.

Sau đó nghe được truyền thuyết về Hoàng thái tử Bắc tề, Thập Thất vừa bắt đầu cũng không tin. Dù sao cũng nghe qua quá nhiều lời đồn bậy nên nàng dần có chút hoài nghi về những câu chuyện này, hoài nghi về giấc mơ khi xưa của mình, cũng hoài nghi rằng chuyện hạ giới lịch kiếp có thật hay không?

Mặc dù còn hoài nghi nhưng nàng vẫn muốn đi thử. Còn biện pháp nào nữa đây, nàng không có cách nào tu tiên, không thể phi thăng. Nếu như ngay cả khi Cầm Thiên Huyền xuống hạ giới lịch kiếp mà nàng cũng không tìm thấy hắn, vậy đời này đến chết cũng không có cơ hội gặp lại nữa.

Bất luận như thế nào, nàng cũng phải đến xem thử.

Một ngày kia nhân dịp Hoàng thái tử Bắc tề mừng sinh nhật 12 tuổi, Hoàng đế Bắc tề tổ chức đại yến chiêu đãi thiên hạ. Ban ngày cho Hoàng thái tử đi vào Tố thiên tháp để bái tế thiên địa tổ tiên. Trước Tố thiên tháp là một đại đạo rộng rãi thẳng tắp nối thẳng đến hoàng cung Bắc tề, là nơi hoàng gia dùng để tế tự.

Mà phía trên Tố thiên tháp là đỉnh tháp cao tựa như có thể thông lên trời. Thập Thất đứng ở trên đỉnh tháp, lẳng lặng nhìn một đám tiên nhân đang ủng hộ hoàng thái tử. Hắn ngồi uy vũ trang nghiêm trong kiệu lớn, chậm rãi đi tới.

Người trong kiệu bị che mất, Thập Thất không nhìn thấy hắn. Trong đám tiên nhân đi theo hộ giá có người phát hiện ra nàng.

Có người còn nhận biết nàng, “Là Đông sơn chủ! Đông sơn chủ của Vạn lục môn”.

“Lộ Thập Thất, là Lộ Thập Thất”.

Tất cả mọi người đều hoảng hốt.

Bọn họ không biết vì cái gì mà nàng tới đây, tầng tầng lớp lớp đều bảo vệ kiệu lớn.

Mà người trong kiệu, nghe thấy rối loạn, vén màn lên, hơi nhô đầu ra ngoài nhìn lên phía trên. Khoảng cách hơi xa một chút nhưng đủ để Thập Thất xác nhận, không sai, là hắn, là Cầm Thiên Huyền.

Dáng dấp không sai biệt, giữa lông mày có một nốt ruồi chu sa, ngũ quan cũng chưa hoàn toàn nẩy nở. Thập Thất biết, cái người mặt mày trời sinh lãnh đạm, nàng chỉ biết có một mà thôi.

Trên Tố thiên tháp chọc trời ánh nắng chói chang, Thập Thất nhìn thấy Hoàng thái tử rất rõ ràng. Thế nhưng Hoàng thái tử ở phía dưới lại không nhìn thấy nàng. Hắn chỉ thấy một bóng đen đứng giữa ánh hào quang chói mắt, hình dáng là một nữ tử, một thân khí thế không giống như những thâm cung nữ tử hắn đã từng nhìn thấy.

Trên người nàng mang theo mùi vị của máu, tuy nhiên lại thông thấu sạch sẽ.

“Hoàng thái tử xi cẩn thận”, người hầu bên cạnh lo lắng nhắc nhở. Đột nhiên bóng đen tựa như một con chim ưng từ trên trời lao xuống, trực tiếp đánh vỡ mấy trận pháp do nhóm người tu tiên kia bày ra, xông vào trong kiệu của Hoàng thái tử, đứng trước mặt hắn.

Trong kiệu không gian nhỏ hẹp, lại có trang sức ngăn cản. Người bên ngoài sợ Thập Thất cưỡng ép Hoàng thái tử, không dám tùy tiện động thủ. Hơn nữa…

Coi như bọn họ dám tùy tiện động thủ đi chăng nữa, đối với Đông sơn chủ mà nói, cho dù là mấy tiên nhân ở đây cùng nhau liên thủ cũng chẳng đáng gì.

Thập Thất đứng trước mặt hắn, khoát tay, nửa điểm không khách khí, trực tiếp dùng ngón tay chọt chọt vào nốt ruồi chu sa giữa trán hắn: “Cầm Thiên Huyền, lần đầu thai này của chàng, để ta tìm được rồi”.

Hoàng thái tử bị chọt đến mấy phần ngây người mà nhìn nữ tử trước mặt.

Ngữ khí của nàng làm hắn cảm thấy rất là quen thuộc. Thậm chí…làm hắn có phần hoài niệm.

Tại sao có thể quen thuộc đến như vậy, cảm giác hoài niệm, hắn không thể nói ra được.

Hắn đã từng nghe đến Vạn lục môn, là ma giáo trên giang hồ. Mấy năm gần đây biến thành môn phái tu tiên. Có điều chính là làm việc có phần hơi cực đoan và quỷ dị. Đông sơn chủ, hắn cũng biết. Trước đây Lộ Chiêu Diêu, môn chủ Vạn lục môn bên dưới có bốn sơn chủ, tiếng tăm có thể tương đương với tể tướng hay tướng quân của một nước…

Có điều chuyện giang hồ là chuyện giang hồ, cùng chuyện phàm tục trần thế cũng không có liên hệ. Nàng vì sao phải tìm hắn, vì  sao lại gọi hắn là… Cầm Thiên Huyền?

“Ngươi tìm nhầm người. Ta là Thái tử Bắc tề, Từ Chiêu”. Hắn vẫn ngồi ở chỗ mình nên ngồi, dấu diếm nghi hoặc trong lòng. Tuổi tuy nhỏ, nhưng trong tình huống gặp nguy biến không kinh sợ vẫn có thể tuyệt đối áp chế, khí khái này giống Cầm Thiên Huyền đến mấy phần.

Thập Thất nhìn hắn một lúc: “Là ngươi, không sai”. Nói xong, bên ngoài có tu tiên giả đang tụng chú thuật, bọn họ dự định vây Thập Thất ở trong này, lại có nhiều thị vệ vây quanh chĩa mũi giáo nhắm thẳng vào Thập Thất.

Thập Thất nhìn lướt qua: “Nơi này khó nói chuyện, ta mang ngươi đi”.

“Cái này…”

Thập Thất làm việc tính tình thường nóng nảy, lúc vừa dứt lời, liền một chiêu ôm lấyTử Chiêu vác lên vai. Tử Chiêu khi ở trên vai nàng nhất thời không còn động tĩnh.

Phía bên ngoài cấm vệ quân cùng đám người tiên môn nhìn thấy thế, đều muốn phát đại lực đến cản. Thập Thất trực tiếp đá bay cửa hông của kiệu, dường như chỉ có kẻ trộm mới làm như vậy. Khiêng Từ Chiêu trên vai nhún người một cái bay cao mười trượng. Bách tính Bắc tề thấy thế đều thốt lên kinh ngạc, trong cung hoàng đế hoàng hậu cũng bị kinh động, từ phía xa trong cung đình chạy đến, vừa nhìn trời vừa hô to.

Các tiên nhân lấy ra đủ loại pháp khí để ngăn cản Thập Thất. Thập Thất tiện tay giựt một thanh kiếm đang bay đến, hướng phía sau vung một cái, chỉ thấy kiếm kia hóa thành mũi tên bay ngược trở về, trên không trung xoay “Ào ào”, tất cả các pháp khí của Tiên môn đều bị đánh rơi trên mặt đất.

Trường kiếm bay trở về, trên không trung Thập Thất mượn lực đem kiếm đệm ở dưới chân, điều động một ít pháp lực, ngự kiếm mà đi. Để lại ở phía sau một đám người đang nháo nhác.

Không quá mấy ngày, tin tức Đông sơn chủ Vạn lục môn Lộ Thập Thất bắt thái tử Bắc tề mang đi đã lan truyền khắp thiên hạ.

Trên quốc thổ Bắc tề, ở trấn nhỏ trong núi các tiều phu đang đàm luận cái sự kiện kinh thiên đại sự này. Thời điểm đó Thập Thất đang lấy nước ở suối nghe được bọn họ nói quốc quân Bắc tề đang điều động nhân mã để truy nã mình, nàng chỉ lấy tay sờ sờ mũi.

Kỳ thực nàng…

Chỉ muốn cùng chuyển thế của Cầm Thiên Huyền đến một chỗ khác để nói chuyện thôi mà…

Lúc đó đánh nhau, nàng cũng không để ý, thì ra thân thể của tên Từ Chiêu này lại yếu đến vậy, bị nàng khiêng trên vai nháy mắt liền bất tỉnh. Nàng  quan hệ mật thiết, không có quan tâm chu đáo đến Từ Chiêu.  Người bên cạnh trơ mắt nhìn thấy Hoàng thái tử của bọn họ bị nàng mang đi, chẳng trách liều mạng muốn đánh nàng.

Chuyện bây giờ truyền tới trong miệng các tiều phu này đã trở thành Lộ Thập Thất trong sinh nhật Hoàng thái tử, giết tu tiên giả khắp kinh thành, mỗi bước tàn sát một người, máu chảy khắp nơi, thây phơi vô số. Tiều phu nói y như thật, làm cho Thập Thất cho rằng lúc đó có phải mình đã điên rồi, mới làm ra mấy chuyện tai họa kia.

Lấy xong nước rồi nàng quay trở về rừng cây nhỏ.

Từ Chiêu sắc mặt tái nhợt đang ngồi dựa vào thân cây. Thấy Thập Thất đưa nước cho hắn, hắn không từ chối liền nhận lấy, hớp một ngụm. Khôi phục lại trang thái Từ Chiêu hỏi Thập Thất: “Tại sao lại bắt ta. Rốt cục là có chuyện gì?”

“Ta muốn cùng ngươi tâm sự”.

“Tâm sự cái gì?”

Nói về cái gì? Kỳ thực Thập Thất cũng không biết. Nhìn người trước mặt này vừa thân quen lại vừa xa lạ. Nàng cũng không biết phải nên mở miệng thế nào. Tâm sự chuyện quá khứ? Hắn căn bản không biết những chuyện liên quan đến quá khứ của Cầm Thiên Huyền. Tâm sự chuyện tương lai?… Cái này có cái gì tốt để nói.

“Nói ngươi đi”, Thập Thất cuối cùng quyết định nói, “Ngươi thích ta sao?”

“…”

Vấn đề này đến quá đột nhiên, Từ Chiêu vẫn còn là thiếu niên. Dù đã lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn sửng sốt một lúc.

“Chuyện này… Phải nói từ đâu?” Muốn hắn nói rằng hắn yêu thích một người đã bắt cóc hắn ngay từ lần đầu gặp mặt, hại hắn phát bệnh?

“Ta rất thích ngươi”, Thập Thất ngồi xếp bằng trước mặt Từ Chiêu, “Vừa thấy ngươi đã liền yêu thích. Ngươi yên tâm, ta không sợ ngươi. Nếu như ngươi muốn về Bắc tề, ta sẽ đưa ngươi về. Nếu như ngươi không muốn làm Hoàng thái tử, ta sẽ đưa ngươi rời đi. Ngươi muốn cái gì ta liền giúp ngươi làm cái đó”.

Lời này… so với lời lúc nãy còn bất ngờ hơn.

Từ Chiêu tuy rằng còn nhỏ, nhưng có thể hoàn cảnh giáo dục ở hoàng cung làm hắn trưởng thành trước tuổi. Nhưng mà nhìn người đang đứng trước mặt, hắn vẫn cảm thấy… Bản thân mình không theo kịp suy nghĩ của nàng ấy.

“Tại sao?” Từ Chiêu hỏi, “Tại sao là ta?”

Tại sao lại là hắn?

“Bởi vì ngươi là Cầm Thiên Huyền”

Cái tên này lại xuất hiện.

Mấy ngày nay hắn phát bệnh, trải qua mơ mơ màng màng, sự tình quá hỗn loạn, hắn còn chưa kịp suy nghĩ đến cái tên này.  Hiện tại vừa nghĩ, liền không khó suy đoán lắm, Cầm Thiên Huyền, mười mấy năm trước phi thăng thành tiên…

Người phi thăng thành tiên này và Đông sơn chủ, lúc trước có quan hệ gì sao?

Hắn nhìn Thập Thất: “Ngươi coi ta thành hắn sao?”

“Ngươi chính là hắn”.

Đối mặt với người cố chấp như thế, Từ Chiêu cuối cùng chỉ cúi đầu cười, cũng không biện bạch, chỉ nói: “Ngươi đưa ta hồi cung đi”.

“Được” Thập Thất cũng không phí lời liền đáp ứng.  Trực tiếp nói một câu: “Bất quá ta rất tò mò, ngươi đúng là Hoàng thái tử rất được sủng ái sao? Tại sao bọn người Bắc tề đã đuổi theo đến đây, vẫn còn chưa động thủ để cứu ngươi?”

Thập Thất nói xong, hướng mắt về phương xa nhìn. Cách đó mấy chục trượng, đột ngột có một con chim kinh  sợ bay lên, không chú ý, cũng sẽ không nhận ra điểm khác thường.

Từ Chiêu ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, rủ mắt xuống, trong lòng hiểu rõ: “Phụ vương ta bệnh hết năm này đến năm khác. Phía sau thì Tam ca không cam lòng. Ta chỉ nói như vậy, ngươi liền nên rõ ràng”.

“Hiểu rõ. Muốn thừa dịp ao nước bị ta làm đảo loạn, nhân cơ hội đoạt quyền”. Thập Thất đơn thuần, tâm nhãn thẳng, cũng không ngốc, “Ngươi yên tâm, có ta ở đây, bọn họ ngay đến cả một cọng tóc của ngươi cũng đừng mơ đụng vào”.

Bị người như vậy bảo vệ, đối với Từ Chiêu mà nói đây là lần đầu. Hắn cười châm biếm, chống thân cây, muốn đứng lên, Thập  Thất thì lại trực tiếp ngồi xổm trước mặt hắn, “Ngươi muốn đi đâu, ta cõng ngươi đi”.

Nhìn phía sau lưng Thập Thất, Từ Chiêu bỗng chốc sửng sốt, cũng không khách khí nằm lên. Chỉ là thời điểm vòng tay qua cổ Thập Thất thì mắc vào tóc của nàng, nhìn thấy sau cổ của nàng có một vết sẹo. Từ Chiêu nhất thời yên lặng, bên cạnh hắn có không ít hộ vệ, mỗi một người đều võ công cao cường. Mà trên thân thể của những người võ công cao cường đều mang ít nhiều vết thương. Chỉ là Từ Chiêu chưa từng thấy vết thương như vậy trên người nữ nhân.

Vết thương của Thập Thất quanh co khúc khuỷu từ trên vạt áo đến trong sống lưng, thời điểm bị thương, nhất định là máu me đầm đìa… Rất đau đi.

Có điều nghĩ lại thì đường đường là Đông sơn chủ của Vạn lục môn, trên người làm sao có thể ít đi những “Chiến công” như thế này.

“Hoàng cung Bắc tề” Từ Chiêu nói.

“Được”

Chiêu Diêu Phiên ngoại: Thập Thất – Nhất Thế Duyên 2

Trích:

Hắn đối với mọi chuyện đều bày mưu tính kế, chỉ có đối mặt với Thập Thất, mỗi một lần đều bất đắc dĩ dở khóc dở cười: “Không phải nàng một mực muốn ở cùng một chỗ với ta sao?”

“Nhưng môn chủ của ta nói chỉ có thể kết hôn với người mà mình yêu thích nhất. Tuy rằng ta cũng yêu thích chàng, nhưng người ta thích nhất vẫn là môn chủ của ta”.

Được rồi, hóa ra không chỉ có Cầm Thiên Huyền, mà còn có môn chủ của nàng cũng là kẻ thù của hắn.

Từ Chiêu dỗ dành Thập Thất: “Nhưng người ta yêu thích nhất chính là nàng”.

Thập Thất suy nghĩ một lúc, cảm thấy… cũng có chút đạo lý: “Nếu đã như vậy, liền thành đi”.

Trans by Dưa bở, do not reup with any credits, thanks.