Tại sao tác giả đặt tên là chiếc lá cuối cùng

  • lý thuyết
  • trắc nghiệm
  • hỏi đáp
  • bài tập sgk

Vì sao O Hen-ri lại đặt tên cho truyện ngắn của mình là ''Chiếc lá cuối cùng''? Nếu đặt lại, em sẽ đặt là gì?

Các câu hỏi tương tự

Giups mik vs ạ

1,Tại sao Tố Hữu lại đặt nhan đề bức thư của mình là ''Khi con tu hú''mà ko đặt là:

A:Tiếng chim tu hú

B:Hè dậy trong tù

C:Khao khát tự do

Hãy giải thích ngắn gọn từng nhan đề

2,Hãy trình bày cảm nhận của em bằng 1 đoạn văn diên dịch về đoạn thơ sau:

Khi con tu hú gọi bầy

Lúa chiêm đang chín trái cây ngọt dần

Vườn râm dậy tiếng ve ngân

Bắp dây vàng hạt đầy sân nắng đào

Trời xanh càng rộng càng cao

Đôi con diều sáo lộn nhào tầng ko

(trong đoạn sử dụng 1 câu bị động)

3,Hãy chứng minh rằng nhiều bài thơ em đã học như:" Cảnh khuyya", "Rằm tháng giêng","Ngắm trăng", của Hồ Chủ Tịch, "Khi con tu hú" của Tố Hữu, "Quê hương"của Tế Hanh đã biểu hiện rõ tình cảm thiết tha của các nhà thơ đối với quue hương đát nước?

a, Tình cảm thiết tha của các nhà thơ đối với thiên nhiên, đất nước được biểu hiện qua 1 cảnh trăng trong rừng.

"Tiếng suối trong như tiếng hát xa.

"Trăng.............................. nước nhà"

b,Tình cảm thiết tha của nhà thơ với thiên nhiên, đất nước được biểu hiện qua 1 cảnh mùa hè tại đồng quê tràn đầy sức sống.

"Khi con tu hú gọi bầy.

........................tầng không"

c, Tình cảm tha thiết của nhà thơ đối với quê hương đất nước đc biểu hiện qua 1 cảnh đẹp của làng chài ven biển, ra khơi đánh cá trong 1 buổi bình minh.

"Khi trời trong, gió nhẹ, sớm mai hồng.

.................................Trường Giang"

Yêu cầu: a, Em có đồng ý với những dự kiến cảu bạn ko? Vì sao?

b, hãy chọn 1 ý trong dự kiến trên để viết thành 1 đoạn văn nghị luận chứng minh?

4, Hãy trình bày những hiểu biết của em về tập thơ "Nhật kí trong tù" của HCM

5, Nhà phê bình văn học Hoài Thanh nhận xét:" Thơ Bác đầy trăng". Bằng những bài thơ do Bác sáng tác em hãy chứng minh nhận xét trên.

Tôi là Giôn-xi, một cô hoạ sĩ nghèo của nước Mĩ xa xôi. Là một người nghệ sĩ tôi phải đi nhiều nơi để tìm cảm hứng sáng tác. Vì vậy, tôi đã gặp nhiều chuyện bất ngờ, có thể kể cho các bạn nghe hàng giờ. Nhưng trong tất cả những điều ấy, câu chuyện bất ngờ nhất lại là câu chuyện về chính bản thân tôi. Câu chuyện “Chiếc lá cuối cùng”.

. Ngày ấy, tôi và Xiu-đi - một chị bạn vô cùng thân thiết, tốt bụng - sống trong một khu nhà trọ rẻ tiền. Hàng xóm của chúng tôi hầu hết đều là những người lao động nghèo, trong đó có một người hoạ sĩ già tên là Bơ- men. Cụ Bơ-men cũng có một niềm đam mê rất lớn tới nghệ thuật nhưng có lẽ cụ chưa tìm được nguồn cảm hứng sáng tác. Trong phòng cụ có một tấm vải vẽ căng ra đã từ lâu lắm và ông cụ suốt ngày có vẻ say khướt.

Mùa đông năm ấy, trời rét dữ dội. Trong xóm trọ của chúng tôi lan tràn một căn bệnh quái ác, căn bệnh viêm phổi. Cuộc sống nhiều thiếu thốn, đói và rét, cộng với thể lực vốn yếu ớt, tôi cũng bị gã khổng lồ độc ác ấy hỏi thăm. Người mệt rã rời, những cơn ho dữ dội tưởng chừng không dứt khiến người tôi như tan ra thành bụi. Tôi đã hoàn toàn bị căn bệnh đánh gục. Chị Xiu hoảng hốt chăm lo chạy chữa cho tôi. Với số tiền ít ỏi, dường như Xiu đã phải nhịn ăn nhiều bữa để lo bác sĩ. Chị ít ngủ và hay khóc thầm. Ngoài Xiu và vị bác sĩ già đáng mến, cụ Bơ-men cũng thường hay lên thăm tôi. Mỗi khi thấy tôi thều thào ho khan cụ đều lắc đầu ngao ngán. Và nhất là khi thấy tôi từ chối những thìa cháo của Xiu, cụ thường không tiếc lời mắng mỏ tôi là con bé ngu ngốc.

 

Dần dần, tôi thấy người mình yếu đi. Những cơn ho dai dẳng hơn, tôi không đủ sức để mà ho lớn. Tôi nằm ẹp xuống giường, không thể tự dậy dược. Tôi thấy sự sống đang từ bỏ mình từng ngày từng phút. Căn phòng quanh tôi trống vắng, lạnh lẽo vô cùng. Tôi thẫn thờ nhìn qua cửa sổ: ngoài kia, những chiếc lá thường xuân đang lặng lẽ rời cành. Chao ôi! Cuộc đời tôi cũng đang lặng lẽ rời bỏ sự sống như thế. Từng phút, từng phút một... và tôi biết, khi chiếc lá cuối cùng lìa cành thì cuộc đời tôi cũng lìa bỏ nhân gian. Tôi nói ý nghĩ ấy với Xiu, chị ôm lấy tôi vào lòng an ủi:

Con mèo con của chị... Em đừng nghĩ vớ vẩn như thế. Bác sĩ nói em sắp bình phục rồi.

Tôi biết đó chỉ là lời nói dối. Xiu đi lấy thuốc cho tôi, chị gặp cụ Bơ- men, nói gì đó với cụ. Tôi lại thấy cụ mắng tôi rất lớn:

Ngu ngốc! Thật là con bé ngu ngốc! Ai lại đi gắn đời mình vào những chiếc lá ngớ ngẩn!

Đêm hôm ấy, mưa gió dữ dội. Tôi nghe ngoài trời từng đợt lá ràn rạt rơi. Tôi biết, ngoài kia, chiếc lá thường xuân cuối cùng sắp rụng. Tôi chỉ chờ đến ngày mai nhìn thân cây trơ trụi để trút hơi thở cuối cùng.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy thấy chị Xiu vẫn ngủ gục trên bàn: tối qua có lẽ chị đã thức khuya lắm để chăm tôi. Tôi chăm chú nhìn gương mặt hốc hác, xanh xao của chị mà thấy thương chị vô cùng. Bất giác, tôi xót xa mong chờ giây phút chiếc lá cuối cùng rời cành để khỏi làm phiền những người xung quanh. Chị Xiu thức dậy, lại gần hỏi xem tôi có cần gì không. Tôi không nhìn Xiu, lạnh lùng bảo chị kéo tấm rèm lên. Xiu uể oải, chán chường và lo lắng căng thẳng miễn cưỡng kéo tấm rèm lên. Ô kìa! Ngoài kia một chiếc lá thường xuân vẫn còn đó! Chiếc lá kiên trung bám vào thân cây bò trên tường. Chiếc lá còn xanh, chỉ rìa lá thì đã ngả vàng. Trận mưa giông dữ dội đêm qua không làm chiếc lá mất đi thì tại sao tôi lại vội rời bỏ cuộc sống tươi đẹp? Rời bỏ ước mơ trở thành họa sĩ? Rời bỏ Xiu yêu quý của tôi? Tôi nhìn sang Xiu, chị cũng đang kinh ngạc trân trân nhìn chiếc lá. Tôi vui vẻ bảo chị lấy tôi chút chút rượu nhẹ. Xiu sung sướng rời khỏi phòng.

Dần dần, tồi thấy tinh thần phấn chấn hơn. Người thấy mạnh mẽ dần lên. Bác sĩ vào thăm bệnh cho tôi cũng thấy vui vẻ hẳn. Một buổi sáng, trong lúc chờ Xiu đi lấy thuốc, tôi khẽ lấy cuộn len và chiếc que đan để thử làm chút gì sau thời gian dài nằm giường bệnh. Lát sau, Xiu vào phòng, tôi thấy gương mặt Xiu vô cùng xúc động. Chị bước tới giường, nhìn sâu vào mắt tôi:

Con mèo con của chị...! Cụ Bơ-men đã mất rồi. Mất vì bệnh viêm phổi. Vào cái đêm mưa gió hãi hùng hôm trước, người ta tìm thấy cụ khi người cụ đã ướt mềm. Sau đêm ấy, cụ nằm liệt giường và vừa mất sáng nay. Dưới chân tường trước cửa sổ phòng chị em mình - Xiu hướng ánh mắt đến chiếc lá thường xuân bất động - người ta thấy rơi vãi những chiếc bút vẽ, những bảng màu... Giôn-xi! Có bao giờ em thắc mắc tại sao không bao giờ em thấy chiếc lá cuối cùng rung động...? Cụ Bơ-men đã vẽ nó vào cái đêm tất cả những chiếc lá khác rời cành.

Nói rồi Xiu khóc nức nở. Tôi trân trân nhìn chiếc lá cuối cùng.. Lòng trào lên niềm một xúc động vô bờ.

Giờ đây, tôi đã là một hoạ sĩ có tên tuổi. Dưới mỗi bức vẽ của mình tôi đều kí tên Bơ-men. Hàng năm, vào ngày giỗ của cụ, tôi vẫn trở về khu nhà trọ xưa viếng mộ cụ. Kỉ niệm về cụ và chiếc lá cuối cùng tôi vẫn còn lưu giữ trọn vẹn trong tim. Tôi đã nhiều lần thử vẽ lại chiếc lá ấy nhưng lần nào cũng đành bất lực ngồi trước mảnh vải trắng trơn. Tôi biết, chỉ có lao động nghệ thuật hết mình tôi mới có thể đền đáp sự hi sinh vĩ đại của người hoạ sĩ già đáng kính ấy.

ĐỀ BÀI:

Vì sao tác phẩm lại có tên là Chiếc lá cuối cùng?

Bài làm

Nhan đề của một tác phẩm có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Nó như chiếc chìa khoá dẫn ta vào thế giới diệu kì của tác phẩm, nó có thể cũng là điểm nhấn cho ý nghĩa của tác phẩm đó. Nhan đề tác phẩm chứa đựng tư tưởng, ý đồ của nhà văn. Không phải ngẫu nhiên mà hình ảnh chiếc lá thường xuân duy nhất và cuối cùng – một sáng tạo bất đắc dĩ của lão hoạ sĩ già Bơ-men lại trở thành nhan đề truyện ngắn nổi tiếng của nhà văn Mĩ o Hen-ri. Để mỗi lần, chỉ mới nghe tên tác phẩm thôi đã làm lòng ta rưng rưng niềm xúc động và cảm phục. Nhan đề Chiếc lá cuối cùng đã mở ra biết bao ý nghĩa sâu sắc.

Trước hết, chiếc lá cuối cùng chính là chiếc lá của cây thường xuân đối diện cửa sổ nhà Giôn-xi. Chiếc lá mà ngày đêm Giôn-xi không rời mắt. Chiếc lá ấy là sự chống chọi mãnh liệt và quyết liệt của cây thường xuân với sự khắc nghiệt cỉu thời tiết. Sau trận mưa vùi dập và những cơn gió phũ phàng kéo dài suốt cả một đêm, tưởng chừng không bao giờ dứt, vẫn còn một chiếc lá thường xuân bám trên bức tường gạch – trong suy nghĩ của Giôn-xi, nhất định nó đã rụng trong đêm. Như vậy trước hết, chiếc lá cuối cùng ấy là một chi tiết quan trọng trong tác phẩm. Nó thúc đẩy diễn tiến của câu chuyện và đẩy câu chuyện lên đến đỉnh điểm khi mà Giôn-xi không còn hi vọng vào sự sống của chiếc lá cuối cùng đồng nghĩa với việc cô đã mất hết niềm tin vào cuộc sống.

Chiếc lá cuối cùng ấy cũng chính là tác phẩm nghệ thuật cuối cùng mà cụ Bơ-men sáng tạo trong cuộc đời làm nghệ thuật của mình. Chiếc lá ấy ra đời khi cụ biết được suy nghĩ của Giôn-xi ngay lúc cô đang lâm bệnh nặng. Ý nghĩ vể sự sống của mình được cô gửi vào chiếc lá cuối cùng của cây thường xuân ngoài cửa sổ : “Hôm nay nó sẽ rụng thôi và cùng lúc đó thì em sẽ chết”. Cụ đã sáng tạo nó trong một đêm mưa vùi dập với những cơn gió phũ phàng. Người hoạ sĩ già đã lặng lẽ âm thầm sáng tạo. Chiếc lá đó chính là những nét vẽ cuối cùng trong cuộc đời người hoạ sĩ già nghèo khổ. Bởi khi tác phẩm hoàn thành cũng là lúc hoạ sĩ già Bơ-men từ biệt cuộc sống này. Chiếc lá dành cho Giôn-xi phải đổi bằng mạng sống của ông cụ Bơ-men. Một lần nữa chiếc lá ấy lại chao ngang qua cuộc đời của một con người. Nó làm bừng lên khát vọng cứu sống cô gái trẻ trong tâm trí người hoạ sĩ già.

Với hai ý nghĩa trên có lẽ chưa đủ để khẳng định tại sao Hen-ri lại chọn chi tiết “chiếc lá cuối cùng” để làm thành tiêu đề của tác phẩm. Điều độc đáo chính ở chỗ chiếc lá đã trở thành phương thuốc duy nhất cứu sống Giôn-xi, đưa cô thoát khỏi lưỡi hái của tử thần. Giôn-xi – một cô gái yếu đuối, bệnh tật đã tự chữa bệnh cho mình bằng niềm tin vào một điều kì diệu do chính mình tưởng tượng ra. Một niềm tin thật mong manh, thật ngây thơ được đặt cả vào chiếc lá lạ lùng, bất chấp nấng mưa, ngày đêm, cứ gan lì bám trụ, quyết không chịu lìa khỏi ngọn cây leo. Chính chiếc lá ấy đã giúp Giôn-xi lấy lại sức mạnh để sống, mang lại hơi thở và tuổi trẻ cho cô. Khi mà tâm hồn cô đã “chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi xa xôi bí ẩn của mình. Khi những dây ràng buộc cô với tình bạn và với thế gian cứ lơi lỏng dần từng sợi một”. Chiếc lá cuối cùng ấy đã khiến Giôn-xi hồi sinh. Dường như có một Giôn-xi khác đã thực sự sống lại không còn vẻ ủ rũ của ngày hôm trước. Trước chiếc lá cuối cùng quật cường kia, Giôn-xi nhận ra ý nghĩa của cuộc sống : “Muốn chết là một tội. Giờ thì chị có thể cho em xin tí cháo và chút sữa pha ít rượu vang đỏ và – khoan – đưa cho em chiếc gương tay trước đã,…”. Con người bệnh tật, ốm yếu đã không còn trong cô. Một Giôn-xi đáng yêu đã trở về. Chiếc lá cuối cùng của cây thường xuân thực sự đã trở thành phương thuốc “cải tử hoàn sinh” cho một con người tưởng chừng đã chập chững bước chân vào ngõ chết.

Chiếc lá cuối cùng của cụ Bơ-men, chiếc lá cuối cùng của cây thường xuân, chiếc lá đã cứu sống Giôn-xi vô tình lại chính là một kiệt tác nghệ thuật. Nó rất đẹp, rất giống lá thật, từ cuống lá màu xanh sẫm đến hình răng cưa nhuốm màu vàng úa, giống đến nỗi với con mắt chuyên môn của cô hoạ sĩ trẻ cũng không thể phân biệt được lá thật hay giả. Điều này không chỉ ở tài năng của người nghệ sĩ già mà có lẽ còn xuất phát từ mục đích phải vẽ như thật. Có như vậy mới đủ sức cứu sống một linh hồn, đủ sức để giữ chặt Giôn-xi ở lại với cuộc đời này. Nó là kiệt tác bởi nó mang giá trị nhân sinh rất cao. Nó vì con người và cho con người. Nó là kiệt tác bởi nó được đổi bằng một giá quá đắt. Nó không chỉ được vẽ bằng sắc màu và cây bút lông thông thường mà bằng cả tình yêu thương và đức hi sinh thầm lặng, cao quý của cụ già Bơ-men. Chiếc lá cuối cùng là minh chứng cho quy luật của nghệ thuật : kiệt tác là hiếm hoi, là bất ngờ và đầy tính ngẫu nhiên. Kiệt tác chỉ thực sự là kiệt tác khi nó mang trong mình giá trị nhân sinh và giá trị nghệ thuật cao cả. Chỉ khi nào người hoạ sĩ dốc hết tấm lòng, tất cả vì cuộc sống, vì hạnh phúc, vì tuổi trẻ, vì cái đẹp thì tác phẩm của họ mới xứng tầm kiệt tác. Kiệt tác phái đổi bằng nhọc nhằn sáng tạo, có khi bằng cả tính mạng của người nghệ sĩ.

Với tất cả những ý nghĩa trên, hình ảnh chiếc lá cuối cùng của cây thường xuân được vẽ bởi cụ Bơ-men đã cứu sống Giôn-xi xứng đáng trở thành nhan đề của thiên truyện ngắn nổi tiếng này.

LÊ KHÁNH LY

Lời nhận xét :

–    Để-làm sáng tỏ ý nghĩa nhan đề, bạn Khánh Ly dã biết đưa ra một hệ thống luận điểm với lập luận khá chắc chắn và có tính thuyết phục :

1. Chiếc lá cuối cùng chính là chiếc lá của cây thường xuân đối diện với cửa sổ nhà Gi ôn-xi ;

2. Chiếc lá cuối cùng ấy cũng chính là tác phẩm nghệ thuật cuối cùng mà cụ Bơ-men sáng tạo trong cuộc đời làm nghệ thuật của mình ;

3. Chiếc lá đã trở thành phương thuốc duy nhất cứu sống Giôn-xi, đưa cô thoát khỏi lưỡi hái của tử thần,… Đặc biệt, người viết đã biết di sâu vào những luận điểm quan trọng.

–    Văn phong trong sáng, giàu ý nghĩa : “Nó là kiệt tác bởi nó mang giá trị nhân sinh rất cao. Nó vì con người và cho con người. Nó là kiệt tác bởi nó được đổi bằng một giá quá đắt. Nó không chỉ được vẽ bằng sắc màu và cây bút lông thông thường mà bằng cá tình yêu thương và đức hi sinh thầm lặng, cao quỳ của cụ già Bơ-men ”.

>> Tải về file word  TẠI ĐÂY.

Xem thêm : 

Phân tích hình ảnh thầy trò hiệp sĩ trong đoạn trích Đánh nhau với cối xay gió (Đôn Ki-hô-tê) của Xéc-van-tét.