100 mục tiêu hạt nhân hàng đầu của Mỹ năm 2022

(QK7 Online) - SS-18 Satan là loại tên lửa đạn đạo liên lục địa (ICBM) lớn nhất thế giới hiện nay; có diện tích sát thương rộng, độ chính xác cao và có thể đánh trúng nhiều mục tiêu cùng một lúc.
Mặc dù ra đời cách đây đã 40 năm, nhưng tên lửa mang đầu đạn hạt nhân hạng nặng có ký hiệu R-36M Voyevoda (NATO gọi là SS-18 Satan) vẫn là vũ khí có tính răn đe lớn nhất đối với Mỹ.
Được chứa trong các hầm phóng (silo) kiên cố, có thể chống được các vụ nổ hạt nhân, những ICBM có trọng lượng toàn bộ đến 200 tấn này là nguyên nhân chính dẫn đến sự đau đầu của các chuyên gia phòng thủ tên lửa Mỹ.

 

100 mục tiêu hạt nhân hàng đầu của Mỹ năm 2022

Tên lửa liên lục địa Voyevoda R-36M
 

Tên lửa đạn đạo mang vũ khí hạt nhân lớn nhất
Lực lượng tên lửa chiến lược của Nga (RVSN) luôn có vài chục tên lửa R-36M ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu cao; có thể thực hành đánh trả đòn hạt nhân đầu tiên. Mỗi ICBM R-36M có thể mang tới 10 đầu đạn hạt nhân dẫn hướng độc lập (MIRV), mỗi đầu đạn có sức công phá từ 5 đến 8 megaton. Ngoài các đầu đạn hạt nhân, mỗi tên lửa Satan còn mang hàng trăm "mồi nhử" để đánh lừa hệ thống phòng thủ tên lửa.
Với phần tải trọng (đầu đạn, mồi nhử) nặng gần 9 tấn và có tầm bắn từ 1.000 đến 16.000 km (cự ly bắn trung bình là 10.000 km), nên tên lửa Satan cần có một động cơ cực mạnh, dùng nhiên liệu lỏng có khối lượng đến 150 tấn; do vậy không có gì ngạc nhiên khi loại tên lửa này phải bố trí ở các giếng phóng cố định mà không thể bố trí trên các xe phóng di động như các tổ hợp "Topol" và "Yars".

 

100 mục tiêu hạt nhân hàng đầu của Mỹ năm 2022

Đưa tên lửa Voyevoda R-36M vào giếng phóng bằng xe chuyên dùng
 

Chính vì sự nguy hiểm của loại tên lửa này, trong Hiệp ước cắt giảm vũ khí tấn công chiến lược START I, Mỹ đã tập trung đàm phán để Liên Xô cắt giảm một nửa số lượng tên lửa R-36M. Trong kho vũ khí của Liên Xô vào thời điểm đó, có hơn ba trăm tên lửa loại Satan. Số tên lửa cắt giảm này sau khi tháo đầu đạn, được sử dụng để đưa vệ tinh vào vũ trụ.
ICBM phóng từ silo: An toàn và khó đánh chặn
Bước vào đầu những năm 1960, Liên Xô bắt đầu triển khai các loại tên lửa liên lục địa (ICBM); tuy nhiên những tên lửa này đều bố trí ở các trận địa lộ, các bệ phóng không được che chắn.
Để săn tìm các trận địa tên lửa của Liên Xô, Mỹ đã dùng các loại phương tiện trinh sát hiện đại như máy bay trinh sát tầm cao U2, SR-71 và sau này là các loại vệ tinh trinh sát chụp ảnh…cho nên những trận địa tên lửa của Liên Xô dù nằm sâu trong nội địa vẫn bị Mỹ phát hiện.
Để đảm bảo bí mật cho những bệ phóng tên lửa chiến lược, Liên Xô đã tiến hành theo hai hướng; thứ nhất với những ICBM hạng nhẹ, bố trí trên các xe phóng hoặc các đoàn tàu cơ động; thứ hai là tiến hành hạ ngầm các ICBM hạng nặng xuống các giếng phóng (silo). Các tổ hợp phóng từ silo đầu tiên là các loại tên lửa R-12U (NATO gọi là SS-4 Sandal) và R-14U (NATO gọi là SS-5 Skean).

 

100 mục tiêu hạt nhân hàng đầu của Mỹ năm 2022

Kiểm tra tên lửa Voyevoda R-36M trong silo
 

Các giếng phóng ICBM có chiều sâu 30 mét, đường kính 6 mét, bằng bê tông, nắp bằng thép; ở phía dưới là các thiết bị khởi động và hỗ trợ; hệ thống thông gió được lắp đặt, duy trì nhiệt độ và độ ẩm không đổi, giúp tên lửa được bảo quản trong nhiều năm và luôn ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Phía dưới silo còn có các đường hầm, khu chuẩn bị phóng; các thiết bị này khi cần thiết có thể dịch chuyển theo đường ray ra khu vực khác.
Càng về sau, các silo phóng càng được xây dựng kiên cố, hiện đại; có thể chịu được các vụ nổ hạt nhân. Ví dụ, một silo của ICBM UR-100 có nắp mở nhanh; khi có tình huống, nắp silo nặng hơn 100 tấn, tự động mở trong vòng 30 giây.

 

100 mục tiêu hạt nhân hàng đầu của Mỹ năm 2022

 Kiểm tra công tác chuẩn bị cho phóng tên lửa Voyevoda R-36M
 

Các ICBM như Satan được nạp đủ nhiên liệu tại nhà máy và được vận chuyển trong các thùng chứa đặc biệt, sau đó dùng xe chuyên dùng cho vào các giếng phóng; và tên lửa sẽ ở đó cho đến khi kết thúc vòng đời phục vụ.
Việc phóng các tổ hợp ICBM R-36M Voevoda từ silo là một kỹ thuật phức tạp; lần đầu tiên trên thế giới, một kỹ thuật phóng được gọi là "phóng lạnh" được sử dụng; đầu tiên một động cơ nhiên liệu rắn được gọi là động cơ phóng được sử dụng; đẩy toàn bộ tên lửa có trọng lượng 200 tấn rời khỏi giếng phóng, lên độ cao khoảng 20 mét, sau đó động cơ phóng được tách ra, lúc này động cơ chính sử dụng nhiên liệu lỏng mới hoạt động, đưa tên lửa lên tầng quỹ đạo cao khoảng 1.500 km, sau đó tên lửa bay theo quán tính đến mục tiêu.

 

100 mục tiêu hạt nhân hàng đầu của Mỹ năm 2022

Tên lửa Voyevoda R-36M rời giếng phóng
 

Theo một cựu chiến binh của Lực lượng tên lửa chiến lược Nga, Tiến sĩ khoa học Petr Belov, ICBM R-36M là mối đe dọa lớn nhất đối với hệ thống phòng thủ tên lửa của Mỹ, vì gần như không thể đánh chặn được loại tên lửa này. Khi ở trên tầng khí quyển, tên lửa này phóng ra hàng trăm mồi bẫy, có tính chất giống các đầu đạn thật. Trong bầu khí quyển, theo quy luật vật lý, các vật thể có tốc độ chuyển động như nhau, do vậy radar của các hệ thống đánh chặn rất khó phân biệt đâu là đầu đạn thật, đâu là mồi nhử.
Để bảo vệ các hầm phóng trước các đợt tiến công hạt nhân, các hầm phóng có cấu tạo kiên cố, sâu vào lòng đất; các tên lửa trong silo và các thiết bị đảm bảo cho tên lửa phóng đều được bố trí theo kiểu theo con lắc đồng hồ; cấu tạo đặc biệt này cho phép trong trường hợp khu vực hầm phóng bị đánh phá biến dạng, tên lửa vẫn không bị hư hại và vẫn có thể phóng được mà không gặp bất kỳ trục trặc gì.
Các silo phóng tên lửa được bố trí trong một khu vực và được kết nối đến trung tâm chỉ huy phóng tên lửa bằng hệ thống dây dẫn, tạo thành khu phức hợp phóng tên lửa. Trung tâm chỉ huy phóng tên lửa này cũng nằm sâu dưới lòng đất, có 12 tầng, mỗi tầng cao 3 mét; mỗi tầng có chức năng khác nhau như tầng chứa máy phát điện diesel; tầng chỉ huy, tầng tính toán chiến đấu, hệ thống thông gió, làm mát.... Khu phức hợp tên lửa này có thể hoạt động độc lập với bên ngoài; nếu khi tình huống xảy ra, nó có thể hoạt động độc lập trong ba ngày.
Theo ông Belov, các silo ICBM hiện nay đều có cấu tạo vững chắc; do vậy việc phá hủy các silo này bằng một đòn đánh (kể cả bằng vũ khí hạt nhân) là không hề dễ dàng. Do vậy các silo phóng có ưu điểm về tính vững chắc mà các ICBM di động không thể có được.
Tên lửa không thể thay thế
Sau khi kết thúc Hiệp ước về việc giảm vũ khí tấn công chiến lược (START), Nga đã phá hủy hàng trăm hệ thống silo cùng với tên lửa hạng nặng. Những silo này bị tháo ngập nước, hoặc đổ bê tông và những tên lửa đã được đưa ra khỏi silo và xử lý.
Hiện tại lực lượng tên lửa chiến lược Nga có khoảng 50 tên lửa Voyevoda R-36M và vài chục tên lửa UR-100N UTTKh (NATO định danh là SS-19 Mod 3).
Trong những năm gần đây, Lực lượng tên lửa chiến lược đã tập trung phát triển các loại tên lửa di động như tổ hợp Yars hoặc Topol M. Các nhà quân sự Nga tin rằng, việc di chuyển liên tục đem đến khả năng sống sót cao và mang tính bí mật bất ngờ.

 

100 mục tiêu hạt nhân hàng đầu của Mỹ năm 2022

Bệ phóng và tên lửa Topol M, nhưng không thay thế hoàn toàn tên lửa phóng từ silo
 

Tuy nhiên những bệ phóng ICBM này có khả năng bị phá hủy rất cao bởi các nhóm biệt kích trang bị với súng phóng lựu, hoặc một vài quả mìn chống tăng trên đường; do vậy hiện nay với những ICBM, nước Mỹ vẫn dùng các hầm phóng, thay vì chế tạo nhiều bệ phóng di động như của Nga.
Nga cũng không loại bỏ hoàn toàn các ICBM phóng từ giếng phóng cố định, hiện nay các ICBM như Voyevoda R-36M và UR-100N UTTKh đã gần hết niên hạn sử dụng và Nga đã có kế hoạch đưa ICBM thế hệ mới là RS-28 Sarmat để thay thế những tên lửa trên.
Tên lửa hạng nặng RS-28 Sarmat là thế hệ ICBM tiếp theo, được phóng từ giếng phóng cố định. RS-28 Sarmat có trọng lượng 100 tấn, mang được cùng lúc 10 đầu đạn hạng nặng, hoặc 16 đầu đạn loại nhẹ công suất lên tới 750 kilotons/ đầu đạn. Sau khi được phóng đi, các đầu đạn này sẽ tự tách ra để phá hủy cùng lúc nhiều mục tiêu.
Với tầm bắn vượt trội lên tới khoảng 16.000 km, RS-28 Sarmat có sức công phá lớn đến mức san bằng được những khu vực lãnh thổ có diện tích tương đương nước Pháp hoặc bang Texas của Mỹ.
Theo Interfax, Bộ Quốc phòng Nga đã quyết định đẩy nhanh thời gian trang bị tên lửa xuyên lục địa RS-28 Sarmat cho Lực lượng tên lửa chiến lược muộn nhất vào năm 2019.

Trịnh Ngọc Tiến

100 mục tiêu hạt nhân hàng đầu của Mỹ năm 2022

National Response Scenario Number One is the United States federal government's planned response to a nuclear attack.[1] It is one of the National Response Scenarios developed by the United States Department of Homeland Security, considered the most likely of fifteen emergency scenarios to impact the United States. The Scenarios are related to the National Response Framework (NRF), which describes the structures and mechanisms of a response and the National Incident Management System (NIMS) that gives a framework to orchestrate emergency management.

The guidelines and the implementation framework were developed after the September 11 attacks and the Hurricane Katrina disaster.

The Nuclear Threat[edit]

Nuclear weapons materials on the black market are a global concern,[2][3] and there is concern about the possible detonation of a small, crude nuclear weapon by a terrorist group in a major city, with significant loss of life and property.[4][5]

President Barack Obama has reviewed Homeland Security policy and concluded that "attacks using improvised nuclear devices ... pose a serious and increasing national security risk."[6] In their presidential contest, President George W. Bush and Senator John Kerry both agreed that the most serious danger facing the United States is the possibility that terrorists could obtain a nuclear bomb.[7] Most nuclear-weapon analysts agree that "building such a device would pose few technological challenges to reasonably competent terrorists.” The main barrier is acquiring highly enriched uranium.[8]

Despite a number of claims,[9][10] there is no credible evidence that any terrorist group has yet succeeded in obtaining a nuclear bomb or the materials needed to make one.[7][11] In 2004, Graham Allison, U.S. Assistant Secretary of Defense during the Clinton administration, wrote that "on the current path, a nuclear terrorist attack on America in the decade ahead is more likely than not."[12] Also in 2004, Bruce Blair, president of the Center for Defense Information stated: "I wouldn't be at all surprised if nuclear weapons are used over the next 15 or 20 years, first and foremost by a terrorist group that gets its hands on a Russian nuclear weapon or a Pakistani nuclear weapon."[5] In 2006, Robert Gallucci of the Georgetown University School of Foreign Service estimated that "it is more likely than not that al-Qaeda or one of its affiliates will detonate a nuclear weapon in a U.S. city within the next five to ten years."[12]

The Scenario[edit]

The response timeline will begin the instant the detonation occurs. In this scenario, a terrorist cell creates a nuclear device using highly enriched uranium (HEU) using nuclear device components that are smuggled into the United States. The 10-kiloton nuclear device would most likely be assembled near a large U.S. city. The cities that would most likely be attacked are Washington, New York City and Los Angeles. Using a van or SUV, the device could easily be delivered to the heart of a city and detonated. The effects and response planning from a nuclear blast are determined using statics from Washington, the most likely target. An estimated 5,000 casualties would be killed within .25 of a second after detonation and within 15 seconds an estimated 30,000 casualties would result from the detonation. Estimates could climb to as much as 100,000 after 24 hours. Buildings within three miles are severely damaged. The contaminated area would be roughly 3,000 square miles depending on environmental factors such as weather and terrain. An electromagnetic pulse (EMP) damages much of electronic devices, power grids and communication systems in the surrounding area.[1]

100 mục tiêu hạt nhân hàng đầu của Mỹ năm 2022

US scientists with a full-scale cut-away model of the W48 155-mm nuclear artillery shell, a very small tactical nuclear weapon with an explosive yield equivalent to 72 tons of TNT (0.072 kiloton). It could be fired from any standard 155 mm (6.1 inch) howitzer e.g. the M114 or M198

100 mục tiêu hạt nhân hàng đầu của Mỹ năm 2022

H-912 transport container for Mk-54 SADM.

100 mục tiêu hạt nhân hàng đầu của Mỹ năm 2022

An American 8 inch W33 nuclear artillery shell. This warhead had a number of different yield options e.g. 5 kilotons. It could be fired from any standard 203mm (8 inch) howitzer e.g. the M110 or M115

Effects[edit][edit]

The detonation will cause many secondary hazards. The intense heat of a nuclear explosion would produce fires throughout the immediate blast zone. Damaged buildings, downed power and phone lines, broken gas lines and water mains, and weakened bridges and tunnels are hazardous conditions that will need to be assessed depending on the type of industries present. For example, chemical or petroleum production, industrial storage facilities, and manufacturing operations could cause significant releases of hazardous materials. Environmental considerations such as nearby bodies of water, prevailing winds and the general type of terrain have to be considered for an emergency response and evacuation. An explosion in a large city would result in an estimated 450,000 to 700,000 displaced persons flooding into nearby states. The country’s economic impact would be hundreds of billions of dollars with the estimated time of recovery being decades. Furthermore, the electronic magnetic pulse (EMP), a high-voltage spike that radiates out from the detonation site, can disrupt the communication networks and electronic equipment within a 3-mile range from a 10-kiloton ground blast. The electrical power grid is likely to be damaged by the destruction of substations, power production facilities and distribution installations. The grid damage may cause power outages over wide areas and over several states. These outages should be repaired within several days to a couple of weeks. Communication systems would suffer similar damage and will likely be repaired within similar time frames. There will likely be significant damage to general public support infrastructures. These systems include transportation such as air, water, rail, highway, power generation and distribution facilities and food and fuel distribution points. There will be safety concerns about the reliability of many structures like dams, levees, nuclear power plants, hazardous material storage facilities and still standing tall buildings all of which could become additional hazards. Structures may be damaged that are used to provide essential services such as hospitals, schools, police and fire departments.[1]

Non-radioactive injuries from the blast itself would result from the human body being thrown and from impacts from objects. The detonation would produce intense heat that will cause burns to exposed skin and eyes. There are two general categories of nuclear radiation produced in a detonation. First, is the prompt nuclear radiation that is created from the initial explosion. This radiation may expose unprotected people to large gamma ray or neutron doses. Radioactive fallout in the form of a large dust cloud would begin within two hours after the explosion and would dissipate within minutes to weeks. The radiation from the fallout could contaminate an area for many years. The largest radiation concerns following an incident will be the radioactive material deposited on the ground, as people are evacuated from the fallout areas. These effects are likely to have significantly larger impacts on the population than internal doses. Internal doses tend to expose the body to relatively small radiation doses over a long period of time, which produces different effects than large radiation doses received during a short period of time. As the distance from ground zero increases to twelve miles, injuries due to radiation exposure will decrease, and lower level contamination, evacuation, and sheltering issues will become the major concern and distances greater than 150 miles from ground zero of a nuclear detonation, acute health concerns will not become a significant issue.[1]

Long-term consequences[edit]

Years or even decades after an explosion, there will still be health concerns such as cancers in the exposed population. The number of these cancers will likely run into the thousands and cause a large social and financial cost. Historically, decontamination of sites involves the removal of all affected material, so most buildings in the immediate downwind fallout path will likely have to be destroyed in the decontamination effort. As the distance from the detonation site increases, the contamination level will decrease but buildings that have not been destroyed will require decontamination and will take years at a high financial cost at times becoming more expensive than the building itself. Roughly 3,000 square miles of land will have to undergo decontamination requiring decades and billions of dollars to complete. Service disruption will not be restored for years because the affected area will not be returned to use until the decontamination is complete and structures rebuilt. The city water supply is unlikely to become substantially contaminated with radiation by way of water main breaks, but is likely to suffer from small amounts of radiation and large amounts of debris. Replacement of lost private property and goods could add billions to the cost.

A national recession will most likely result from the attack. The volume of contaminated material that will be removed will overwhelm national hazardous waste disposal facilities and will severely challenge the nation’s ability to transport material. This effort will be the most expensive and time-consuming part of recovery and will likely cost many billions of dollars and take many years.[1]

Call for help[edit]

In response a governor can request Federal assistance, including assistance under the Robert T. Stafford Disaster Relief and Emergency Assistance Act (Stafford Act), when local and State capabilities have been determined insufficient to handle the emergency and is triggered by a Presidential declaration of a major disaster or emergency. Under this directive assistance such as funding, resources, and critical services, will be provided but will always respect the sovereignty of local, tribal, and State governments while giving assistance. Furthermore, under Homeland Security Presidential Directive 5 four criteria exist for an immediate call for help from the local level to the federal government.[13]

  1. A Federal department or agency acting on its own authority has requested DHS assistance.
  2. The resources of State and local authorities have become overwhelmed and Federal assistance has been requested.
  3. Multiple federal departments have become substantially involved in an incident.
  4. The DHS has been ordered by the President to manage the emergency response.

Chain of command[edit]

Initially, the local first responders such as the fire department would become the incident commander. As the situation escalates and more and more agencies become involved the President would have overall authority. The DHS would act in an advisory role with the Federal Emergency Management Agency (FEMA) coordinating emergency response efforts. The DOD while retaining overall authority of military forces would support the FEMA mission. The DOD would appoint a Defense Coordinating Officer (DCO) to become the central contact for the DOD and to interact with other agencies. The DHS would appoint a Federal Security Officer (FSO) to become a central official for coordination of federal resources and the central communication focus for all departments and agencies.[1]

Trong trường hợp tất cả các bộ phận và cơ quan liên bang yêu cầu hỗ trợ sẽ xác định và huy động nhân viên và các chuyên gia đối tượng để thực hiện trách nhiệm của bộ phận của họ. Nhân viên sẽ được phái đến Văn phòng lĩnh vực chung (JFO), bao gồm các quan chức liên bang đại diện cho các bộ phận và cơ quan có cơ quan cụ thể, nhân sự của các bộ phận JFO (hoạt động, lập kế hoạch, hậu cần, và quản trị và tài chính). Họ sẽ bắt đầu kích hoạt các nhóm liên bang và các tài nguyên khác theo yêu cầu của DHS hoặc theo chính quyền bộ phận hoặc cơ quan. [14] Một nhân viên điều phối liên bang (FCO) sẽ được Tổng thống đặt tên để tạo điều kiện cho tất cả các hoạt động trở thành nhân viên chỉ huy và kiểm soát trung ương. [15]

Thống đốc bang sẽ có thẩm quyền đối với tất cả các nguồn lực của nhà nước bao gồm Vệ binh Quốc gia. Thống đốc cũng sẽ tương tác với các thống đốc khác để mang lại nguồn lực từ các quốc gia khác. Thống đốc có một nhân viên điều phối nhà nước (SCO) phụ trách phân bổ tất cả các nỗ lực phản ứng của bang bang hợp tác với Fema. [15]

Tính liên tục của Chính phủ (COG) [Chỉnh sửa][edit]

Nếu một thiết bị hạt nhân là để phá hủy trái tim của Washington, D.C., hầu hết sự lãnh đạo của Hoa Kỳ sẽ bị phá hủy với nó. Các kế hoạch cog rất bí mật và được phân loại hoặc tính liên tục của chính phủ là các giao thức được áp dụng để đối phó với một tình huống như vậy. Sau một vụ nổ hạt nhân gần trung tâm Washington, D.C., tổng thống, có thể là phó chủ tịch và hầu hết các thành viên của Quốc hội sẽ được cho là đã chết. COG nêu chi tiết dòng kế tiếp và là một loại chính phủ bóng tối. Nó ngăn Hoa Kỳ trở nên hoàn toàn không lãnh đạo. Nó cũng cho phép Mỹ đối phó với thảm họa, tự vệ và bắt đầu chiến đấu với một cuộc chiến mà họ sẽ tìm thấy. Lãnh đạo mới sẽ được tạo thành từ các quan chức và đại diện không được lựa chọn của từng bộ phận và cơ quan. Đây sẽ là các quan chức nghề nghiệp chứ không phải những người được chỉ định chính trị. Sự dự phòng này sẽ chỉ được đưa ra cho đến khi Tổng thống và Quốc hội có thể được tái lập có thể mất nhiều năm. [16]

Tìm kiếm và Cứu hộ [Chỉnh sửa][edit]

Lửa địa phương, cảnh sát và bệnh viện sẽ bị choáng ngợp hoặc bị hư hại đến mức không chức năng. Việc tìm kiếm và giải cứu ngay lập tức của một thành phố bị tấn công bởi vụ nổ hạt nhân sẽ là của dân sự, thực thi pháp luật hoặc lãnh đạo quân sự. Trong trường hợp tấn công Washington, tổng thống hoặc người kế nhiệm tổng thống cùng với bất kỳ thành viên tiềm năng nào còn sống sót của Quốc hội, lãnh đạo quân sự, bộ phận của Bộ và Cơ quan, và các Thẩm phán Tòa án Tối cao sẽ là mục tiêu giải cứu có giá trị cao. Cuộc giải cứu ban đầu sẽ là từ các máy bay trực thăng của Quân đội Hoa Kỳ đóng quân quanh thủ đô. [17] Nhân viên cứu hộ bổ sung sẽ bắt đầu tràn vào khu vực bị ảnh hưởng từ các nguồn quân sự của Hoa Kỳ, Fema và tình nguyện viên dân sự. Những nỗ lực cứu hộ sẽ được hướng tới các khu vực có khả năng sống sót. Lực lượng bảo vệ bờ biển sẽ tiến hành các hoạt động cứu hộ trên bờ dưới sự chỉ đạo của Fema. Các nguồn lực từ các bang xung quanh bao gồm hỏa hoạn, cảnh sát, EMT và Vệ binh quốc gia sẽ bắt đầu đến trong vòng 24 giờ. Mức độ bức xạ dự kiến ​​sẽ hạn chế tổng thời gian lao động có thể chi tiêu trong khu vực bị ảnh hưởng, nhanh chóng dẫn đến sự thiếu hụt các công nhân sẵn sàng, đủ điều kiện và được đào tạo. Bộ Lao động Hoa Kỳ sẽ theo dõi thời gian giải cứu và nhân viên y tế làm việc trong các khu vực bị ảnh hưởng để đảm bảo rằng họ không quá tiếp xúc với điều kiện làm việc nguy hiểm. [1] Cơ quan Bảo vệ Môi trường (EPA) sẽ quản lý dữ liệu kỹ thuật, đề xuất các biện pháp bảo vệ cũng như để giúp phát triển các kế hoạch làm sạch môi trường dài hạn. [18]

Phản hồi y tế [Chỉnh sửa][edit]

Hàng ngàn người sẽ yêu cầu khử nhiễm và điều trị. Do số lượng thương vong cao, mức độ chăm sóc có thể thấp hơn đáng kể so với bình thường. Khi choáng ngợp với các nạn nhân cần được chăm sóc, các quyết định phải được đưa ra dựa trên thực tế là sự khởi phát của các triệu chứng càng sớm, liều nhận được càng cao và nạn nhân càng ít tồn tại ngay cả khi can thiệp y tế. Phương pháp xử lý này đảm bảo rằng các tài nguyên được sử dụng tốt nhất theo cách sẽ tạo ra tác động tối đa.

Đối với một vụ nổ hạt nhân, các hoạt động cứu sinh hiệu quả nhất sẽ là những hoạt động giải quyết việc sơ tán hoặc che chở tại nơi của các nạn nhân tiềm năng trong con đường Fallout ngay lập tức, truyền đạt hiệu quả các hướng dẫn đến dân số bị ảnh hưởng và sự khử nhiễm hiệu quả của dân số sơ tán . Bộ Y tế và Dịch vụ Nhân sinh sẽ đưa ra những cảnh báo như vậy và giúp xác định các mối nguy tiềm ẩn bằng cách sử dụng không chỉ những người nói lớn, mà cả Twitter, Facebook, điện thoại và tin nhắn truyền hình. Theo DHHS, có 10.000 tình nguyện viên được gọi là các nhóm hỗ trợ y tế thảm họa DMAT được tạo thành từ các bác sĩ, EMT, y tá và nhân viên phòng cấp cứu sẽ được liên bang hóa và triển khai trong vòng 24 giờ. [19]

The Center for Disease Control (CDC) would monitor the spread of possible infections and diseases arising after the explosion. In doing so, they would help to contain the spread of infectious disease in what would be massive casualties from victims with now weakened immune systems and working hand in hand with the DHHS would help to bring in stock piles of medical supplies located around the country. DHHS would also rely upon the Interagency Modeling and Atmospheric Assessment Center to help determine how weather will affect the fallout from the radiation.

Three zones around the detonation area would be determined. Roughly one half mile from the explosion center would be considered the no-go zone or zone one. Here buildings are completely destroyed with the assumption of no survivability. Zone two, or the moderate damage zone, one half to one mile from the detonation site, has buildings in various states of damage with the possibility of survivors. There would be significant amounts of heat and radiation present as well as spreading flames. One to two miles from the blast epicenter is the light damage zone, or zone three, would have received damage from the blast pressure wave however the structures in this zone would be somewhat intact. Survivors here would still be exposed to radiation and have temporary or permanent blindness and injuries. In these zones would be created RTR sites a medical emergency response system for the collection of survivors directed by the DHHS. RTR 1 sites would be closest to the blast area treating the critically injured while RTR 2 sites would be stationed outside of the blast zone. RTR 3 would be designated collection points to transport the injured away from the area. Hospitals in the area would become medical centers and collection points. Assembly centers would be to gather those that are not critically injured for transport away from the area. However, this is a temporary solution because these points would become quickly overloaded and more permanent care facilities are designated in nearby cities and states.[20] Civilian air lines, commercial trucking, buses, trains and, in case of an attack near a coastal area, cruise lines all have set aside roughly ten percent of their fleets to help transport injured persons during an emergency.[1] Injured persons would be given color-coded tags called triage tags or DIME tags. Out of sight of the patient, the injured would be designated black for morgue expectant, red for urgent, yellow for delayed treatment and green for minimal injuries. Portable disaster morgues along with federalized morticians would be activated to collect the casualties .[21]

Military support[edit]

Only federal agencies can request Department of Defense (DOD) support of Title 10 forces. A federal agency can make the request on behalf of a state in need of assistance. The state in question must have or is expected to be incapable of responding to an emergency situation. In the case of a nuclear detonation FEMA would make the request. The DOD maintains command of the US Armed Forces but lends its support with guidance from FEMA. Title 10 forces are then activated under DSCA (Defense Support of Civil Authorities).[22] This would allow military forces to supplement emergency responders in the disaster area. Military actions would include dispatching response units; making incident scene reports; detecting and identifying the source; establishing a perimeter; collecting information; making hazard assessments and predictions; coordinating hospital and urgent care facilities; coordinating county and state response requests; and coordinating monitoring, surveying, and sampling operations.[1]

The resources the military could bring would be extensive using both Active Duty and Reserve military forces as well as National Guard units. Medical personnel and supplies would be brought in as well as specially trained search and rescue units trained to work in contaminated environments. Stock piles of food, water and medical supplies would also be brought to points just outside the perimeter of the disaster area for redistribution. Aircraft could be brought to transport large numbers of casualties or bring in supplies. The Army Chemical Corps would bring CBRN or Chemical, Biological, Radiological and Nuclear units to decontaminate survivors of an attack as well as personnel, vehicles and equipment entering and leaving the contamination area.[23] Additionally, the US Army could bring in CCMRF Units. CCMRF is a Title 10 task force with both Active and Reserve Components. CCMRF's primary role when responding to a CBRN event is to augment the consequence management efforts of the first responders. The CCMRF fielding plan establishes three separate CCMRFs to provide a response capability to multiple CBRNE events. CCMRFs are identical in force structure and are self-sustaining and tailorable to any CBRNE event. A CCMRF has unique CBRNE trained personnel and equipment as well as general purpose forces trained to operate in a CBRNE environment.[24] Survivors in such a disaster scenario could become desperate and hostile. The military would provide emergency personnel force protection such as armed escorts to ensure against possible attacks. Military forces would also be providing real time intelligence on changing ground conditions. Military forces would also quickly construct a communications network.[25] The US Army Corps of Engineers would be able to help construct temporary shelters for the injured and emergency responders as well as to determine the soundness of structures damaged in the attack such as bridges, dams or large buildings that have the potential to become a hazard. They would also be involved in the long term rebuilding of more permanent structures as well.[26] Naval forces would also serve as floating hospitals and treatment centers.[27] Additionally, hundreds of members of the US Marine Corps (USMC) CBIRF or Chemical Biological and Incident Response Force would become the shock troops for search and rescue operations redeploying from locations around the world to the site of impact .[28] The US Coast Guard (USCG) would also be helping with search and rescue and medical support but would be under the control of the DHS.[1]

Counter-response[edit][edit]

Các hoạt động quy kết tại địa điểm phát nổ sẽ dựa vào các kỹ thuật pháp y khoa học và sẽ được cung cấp bởi các nhóm quốc gia chuyên ngành. Hành động của nhân viên tại chỗ sẽ bao gồm kiểm soát trang web và điều tra hình sự. Chính quyền liên bang hoặc quân đội sẽ tiến hành các hoạt động e ngại. [1]

Sau một cuộc tấn công hạt nhân, Mỹ sẽ áp dụng một loại tâm lý con tin. Giả định sẽ là sẽ có nhiều hơn một thiết bị. Một quốc gia lừa đảo hoặc nhóm khủng bố có thể đưa ra yêu cầu và nếu Hoa Kỳ không tuân thủ, họ sẽ bắt đầu kích nổ các thiết bị hạt nhân ở các thành phố khác. Chính phủ Hoa Kỳ sẽ không biết chắc chắn liệu các thiết bị đó có tồn tại hay ở vị trí của chúng không. [1]

Để chống lại kịch bản này, Tổng thống hoặc người kế nhiệm còn sống sẽ ra lệnh khóa tất cả các biên giới Hoa Kỳ. Bộ An ninh Nội địa sẽ hướng dẫn Bộ Giao thông Vận tải (DOT), Cảnh sát biển, Cơ quan Cảng và Bảo vệ Biên giới và Hải quan Hoa Kỳ (CBP) đóng tất cả các biên giới. Cục Hàng không Liên bang sẽ ban hành kiểm soát an ninh đối với kế hoạch khẩn cấp của AIDS HAVENT HAUNT AIDS hoặc SCATANA. Điều này sẽ hạ cánh tất cả giao thông hàng không thương mại ở Mỹ. Các chuyến bay trong không khí sẽ được chuyển hướng đến các cảng không khí gần đó. Du lịch hàng không duy nhất được phép là DOD hoặc các chuyến bay khẩn cấp. [29] Quân đội sẽ được đặt ở cấp độ sẵn sàng cao nhất, điều kiện phòng thủ (Defcon) 1, cũng như mức cảnh báo khủng bố cao nhất, điều kiện bảo vệ lực lượng (FPCON) Delta.

Để giúp xác định xem và nơi một thiết bị khác tồn tại, các nhóm hỗ trợ khẩn cấp hạt nhân (tổ) sẽ được triển khai. Bao gồm hàng trăm nhà khoa học, kỹ sư và kỹ thuật viên hạt nhân, hàng trăm đội này, nằm rải rác trên khắp Hoa Kỳ, sẽ bắt đầu tìm kiếm các thành phố lớn được coi là mục tiêu nhất. Họ sẽ mặc quần áo bằng đồng bằng cưỡi trên các phương tiện hoặc máy bay trực thăng không được đánh dấu bằng cách sử dụng thiết bị rất nhạy cảm có khả năng phát hiện bức xạ. Cơ quan An ninh Quốc gia (NSA) sẽ bắt đầu cuộc điều tra lớn nhất từng được thực hiện. Người đầu tiên xác định xem và nơi các thiết bị khác được đặt và thứ hai để xác định ai và chịu trách nhiệm ở đâu. Các nhóm pháp y hạt nhân sẽ được triển khai đến vị trí phát nổ để xác định nơi vật liệu hạt nhân đến từ việc sử dụng trong việc chế tạo vũ khí. [30]citation needed] Local law enforcement as well as the Federal Bureau of Investigation (FBI), the Central Intelligence Agency (CIA), and the National Security Agency (NSA) would conceivably begin the largest investigation ever conducted. The first to determine if and where other devices are located and second to determine who and where is responsible. Nuclear Forensic Teams would be deployed to the detonation site to determine where the nuclear material came from used in the making of the weapon.[30]

Nhiều khả năng là một nhóm khủng bố hoặc Rogue Nation cuối cùng sẽ bước lên để yêu cầu trách nhiệm. Tuy nhiên, một quốc gia làm như vậy sẽ phải đối mặt với một phản ứng dữ dội đáng kinh ngạc dưới dạng một cuộc xâm lược hoặc thậm chí là một phản ứng phản ứng hạt nhân từ Mỹ hoặc các đồng minh của nó. Về bản chất, đất nước chịu trách nhiệm sẽ trở thành mục tiêu ngồi. Nghi phạm có nhiều khả năng sẽ là một nhóm khủng bố. Một tế bào hoặc nhóm khủng bố sẽ khó theo dõi hơn nhiều và có thể được lan truyền trên nhiều quốc gia. Một lời chỉ trích sẽ là nếu Hoa Kỳ đổ lỗi cho quốc gia hoặc nhóm sai và tấn công sai mục tiêu nếu không ai đưa ra để nhận trách nhiệm.

Documentaries[edit][edit]

Kịch bản này đã được phát trong bộ phim tài liệu của Kênh Lịch sử, "Ngày sau thảm họa".

Xem thêm [sửa][edit]

Sách giáo khoa y học quân sự chứa nguyên liệu về điều trị bị thương, đặc biệt là những người bị thương liên quan đến bức xạ.

References[edit][edit]

  1. ^ abcdefghijklhttp: //cees.tamiu.edu/covertheborder/tools/nationalplanningsen.pdf [URL pdf]a b c d e f g h i j k l http://cees.tamiu.edu/covertheborder/TOOLS/NationalPlanningSen.pdf[bare URL PDF]
  2. ^Jay Davis. Sau một hạt nhân 9/11, Washington Post, ngày 25 tháng 3 năm 2008. Jay Davis. After A Nuclear 9/11 The Washington Post, March 25, 2008.
  3. ^Brian Michael Jenkins. Một hạt nhân 9/11 ?, CNN, ngày 11 tháng 9 năm 2008. Brian Michael Jenkins. A Nuclear 9/11?, CNN, September 11, 2008.
  4. ^Orde Kittrie. Ngăn chặn thảm họa: Tại sao Hiệp ước không phổ biến hạt nhân đang mất khả năng răn đe và cách khôi phục nó được lưu trữ 2010-06-07 tại Wayback Machine ngày 22 tháng 5 năm 2007, tr. 338. Orde Kittrie. Averting Catastrophe: Why the Nuclear Non-proliferation Treaty is Losing its Deterrence Capacity and How to Restore It Archived 2010-06-07 at the Wayback Machine May 22, 2007, p. 338.
  5. ^ Abnicholas D. Kristof. Một hạt nhân 9/11 Thời báo New York, ngày 10 tháng 3 năm 2004.a b Nicholas D. Kristof. A Nuclear 9/11 The New York Times, March 10, 2004.
  6. ^Nhà Trắng. An ninh Nội địa The White House. Homeland Security
  7. ^ Abmatthew Bunn. Ngăn chặn một hạt nhân 9/11 được lưu trữ 2014-03-01 tại các vấn đề về máy bay trong khoa học và công nghệ, mùa đông 2005, tr. v.a b Matthew Bunn. Preventing a Nuclear 9/11 Archived 2014-03-01 at the Wayback Machine Issues in Science and Technology, Winter 2005, p. v.
  8. ^Charles D. Ferguson. Ngăn chặn một hạt nhân 9/11 & nbsp; Charles D. Ferguson. Preventing a nuclear 9/11 : First, secure the highly enriched uranium The New York Times, September 24, 2004.
  9. ^Paul Williams (2005). Kết nối al Qaeda & nbsp ;: Khủng bố quốc tế, tội phạm có tổ chức và ngày tận thế sắp tới, Books Prometheus, trang 192 Phản194. Paul Williams (2005). The Al Qaeda Connection : International Terrorism, Organized Crime, and the Coming Apocalypse, Prometheus Books, pp. 192–194.
  10. ^Hạt nhân 9/11: Phỏng vấn chính trị gia toàn cầu của Tiến sĩ Paul L. Williams, ngày 11 tháng 9 năm 2007. Nuclear 9/11: Interview with Dr. Paul L. Williams Global Politician, September 11, 2007.
  11. ^Ajay Singh. Khủng bố hạt nhân - Đó là sự thật hay những thứ của những cơn ác mộng 9/11? Được lưu trữ 2014 / 02-21 tại Wayback Machine UCLA hôm nay, ngày 11 tháng 2 năm 2009. Ajay Singh. Nuclear terrorism — Is it real or the stuff of 9/11 nightmares? Archived 2014-02-21 at the Wayback Machine UCLA Today, February 11, 2009.
  12. ^ Aborde Kittrie. Ngăn chặn thảm họa: Tại sao Hiệp ước không phổ biến hạt nhân đang mất khả năng răn đe và cách khôi phục nó được lưu trữ 2010-06-07 tại Wayback Machine ngày 22 tháng 5 năm 2007, tr. 342.a b Orde Kittrie. Averting Catastrophe: Why the Nuclear Non-proliferation Treaty is Losing its Deterrence Capacity and How to Restore It Archived 2010-06-07 at the Wayback Machine May 22, 2007, p. 342.
  13. ^"Chỉ thị tổng thống của An ninh Nội địa-5". Fas.org. Truy cập 2012-06-18. "Homeland Security Presidential Directive-5". Fas.org. Retrieved 2012-06-18.
  14. ^http: //www.fema.gov/pdf/emergency/nims/jfo_sop.pdf [URL pdf trần]] http://www.fema.gov/pdf/emergency/nims/jfo_sop.pdf[bare URL PDF]
  15. ^ AB "42 USC § 5143 - Các sĩ quan điều phối | LII / Viện thông tin pháp lý". LUẬT.CORNELL.EDU. Truy cập 2012-06-18.a b "42 USC § 5143 - Coordinating officers | LII / Legal Information Institute". Law.cornell.edu. Retrieved 2012-06-18.
  16. ^https: //fas.org/sgp/crs/rs21089.pdf [url pdf] trần]] https://fas.org/sgp/crs/RS21089.pdf[bare URL PDF]
  17. ^"Bài viết chỉ huy khẩn cấp và tính liên tục của chính phủ | Viện Brookings". Brookings.edu. Truy cập 2012-06-18. "Emergency Command Posts and the Continuity of Government | Brookings Institution". Brookings.edu. Retrieved 2012-06-18.
  18. ^"Bản sao lưu trữ" (PDF). Được lưu trữ từ bản gốc (PDF) vào năm 2014-08-24. Truy cập 2012-04-23 .________ 0: CS1 Duy trì: Bản sao lưu trữ dưới dạng tiêu đề (liên kết) "Archived copy" (PDF). Archived from the original (PDF) on 2014-08-24. Retrieved 2012-04-23.{{cite web}}: CS1 maint: archived copy as title (link)
  19. ^"Nhóm hỗ trợ y tế thảm họa". DMAT. Truy cập 2012-06-18. "Disaster Medical Assistance Team". DMAT. Retrieved 2012-06-18.
  20. ^"Thông tin cơ bản - Phe". Phe.gov. 2012-02-14. Truy cập 2012-06-18. "Background Information - PHE". Phe.gov. 2012-02-14. Retrieved 2012-06-18.
  21. ^Bài viết đăng: ngày 01 tháng 12 năm 2005 (2005-12-01). "Cuộc sống trong một nhà xác thảm họa | Tạp chí pháp y". ForensicMag.com. Truy cập 2012-06-18. Article Posted: December 01, 2005 (2005-12-01). "Life in a Disaster Morgue | Forensic Magazine". Forensicmag.com. Retrieved 2012-06-18.
  22. ^"Bộ phận chỉ thị" (PDF). Được lưu trữ từ bản gốc (PDF) vào ngày 22 tháng 3 năm 2011. "Directives Division" (PDF). Archived from the original (PDF) on March 22, 2011.
  23. ^https: //fas.org/irp/doddir/army/fm3-11-5.pdf [URL pdf trần]] https://fas.org/irp/doddir/army/fm3-11-5.pdf[bare URL PDF]
  24. ^"2009 Tuyên bố tư thế quân đội Hoa Kỳ". Quân đội.Mil. Truy cập 2012-06-18. "2009 U.S. Army Posture Statement". Army.mil. Retrieved 2012-06-18.
  25. ^https: //fas.org/irp/doddir/army/ar525-27.pdf [URL pdf trần]] https://fas.org/irp/doddir/army/ar525-27.pdf[bare URL PDF]
  26. ^"Hoạt động khẩn cấp - Trụ sở Quân đoàn Kỹ sư Hoa Kỳ". Usace.army.mil. Truy cập 2012-06-18. "Emergency Operations - Headquarters U.S. Army Corps of Engineers". Usace.army.mil. Retrieved 2012-06-18.
  27. ^"Fema: Fema hàng tuần". Fema.gov. Truy cập 2012-06-18. "FEMA: FEMA Weekly". Fema.gov. Retrieved 2012-06-18.
  28. ^"Lực lượng phản ứng sự cố sinh học hóa học". Được lưu trữ từ bản gốc vào ngày 8 tháng 2 năm 2012. Truy cập ngày 23 tháng 4 năm 2012. "Chemical Biological Incident Response Force". Archived from the original on February 8, 2012. Retrieved April 23, 2012.
  29. ^"Bảng điểm: Phiên điều trần hoa hồng 9/11 cho ngày 17 tháng 6 năm 2004". washingtonpost.com. 2004-06-17. Truy cập 2012-06-18. "Transcript: 9/11 Commission Hearings for June 17, 2004". washingtonpost.com. 2004-06-17. Retrieved 2012-06-18.
  30. ^"Pháp y". Dtra.mil. Truy cập 2012-06-18. "Forensics". Dtra.mil. Retrieved 2012-06-18.

Những thành phố nào của Hoa Kỳ sẽ là mục tiêu trong một cuộc chiến tranh hạt nhân?

Các thành phố rất có thể sẽ bị tấn công là Washington, Thành phố New York và Los Angeles. Sử dụng một chiếc xe tải hoặc SUV, thiết bị có thể dễ dàng được chuyển đến trung tâm của một thành phố và phát nổ. Các hiệu ứng và lập kế hoạch phản ứng từ một vụ nổ hạt nhân được xác định bằng cách sử dụng các thống kê từ Washington, mục tiêu rất có thể.

Các mục tiêu hạt nhân có khả năng ở Mỹ là gì?

Giả giới một tên lửa có khả năng hạt nhân siêu âm mới, truyền hình nhà nước Nga cho biết Lầu năm góc, Camp David, đài phát thanh hải quân Jim Creek ở Washington, Fort Ritchie ở Maryland và căn cứ không quân McClellan ở California, sẽ là mục tiêu, theo Reuters .Pentagon, Camp David, Jim Creek Naval Radio Station in Washington, Fort Ritchie in Maryland, and McClellan Air Force Base in California, would be targets, according to Reuters.

Đâu là nơi an toàn nhất để sống nếu có chiến tranh hạt nhân?

Một số ước tính đặt tên cho Maine, Oregon, Bắc California và Tây Texas là một số địa phương an toàn nhất trong trường hợp chiến tranh hạt nhân, do họ thiếu các trung tâm đô thị lớn và các nhà máy điện hạt nhân.Maine, Oregon, Northern California, and Western Texas as some of the safest locales in the case of nuclear war, due to their lack of large urban centers and nuclear power plants.

Có cơ hội chiến tranh hạt nhân không?

1% cơ hội chiến tranh hạt nhân trong 40 năm tới sẽ trở thành 99% sau 8.000 năm.Sớm hay muộn, tỷ lệ cược sẽ chống lại chúng tôi.Ngay cả khi chúng tôi cắt giảm rủi ro một nửa mỗi năm, chúng tôi không bao giờ có thể đến được.. Sooner or later, the odds will turn against us. Even if we cut the risks by half every year, we can never get to zero.