444 555 666 888 33 999 666 88 là gì

Cuối thu, lá rơi xào xạc ngoài cửa sổ khiến lòng buồn man mác. Mark ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ. Đôi mắt thoáng buồn vì điều gì đó không tên.

Từ giữa thu, anh đã chẳng thể gặp Jeno. Vì cậu không muốn gặp. Mark không hiểu tại sao, nhiều lần cũng muốn hỏi y tá, nhưng chị chỉ cười trừ không nói.

- Mark Lee.

Mark nghe thấy tiếng gọi, không nhanh không chậm xoay người. Chị y tá nhẹ nhàng đưa anh mấy tờ giấy ghi chú chi chít chữ, rồi vội rời đi. Đôi mắt anh dịu đi khi nhìn thấy nét chữ trên giấy. Nét chữ ngay ngắn, gọn gàng, sạch sẽ như chính người viết nên.

"Hôm nay phải xạ trị. Chán quá."
"Tóc đã rụng hết rồi. Xấu quá."
"Bản vẽ bị lem. Bỏ mất rồi."
"Chân anh sao rồi? Hôm nay xuất viện nhỉ?"
"Mong anh không gặp tai bay vạ gió nữa."

Mark đọc như nuốt từng chữ vào bụng, trong lòng cảm thấy ấm áp không thôi. Chỉ là những câu từ rời rạc, nhưng cũng có thể khiến cho tâm hồn đang buồn bã của Mark trở nên sáng bừng. Phải chăng Jeno là phù thủy, phù phép những câu chữ này thành thứ làm lòng Mark cảm thấy khác thường?

Mark không biết. Nhưng ai lại quan tâm đến điều đó chứ? Chỉ là, đã lâu không gặp Jeno, làm Mark có chút nhớ…

.

Mùa đông lạnh lẽo, Mark làm ổ trong chăn đến mười giờ hơn mới lật đật ngồi dậy đi đánh răng. Đông về làm người ta có cảm giác không muốn ra khỏi giường. Tùy tiện ăn cho xong bữa trưa, anh chuẩn bị kĩ càng để ra đường. Hôm nay là ngày 23, một ngày rất quan trọng trong năm, ngày phát lương.

Cầm trong tay 'nguồn sống' vừa được phát, Mark suy nghĩ nên làm gì. Mua bánh pudding dâu cho Jeno? Bệnh nhân ung thư có được phép ăn đồ ngọt không? Hay mua gấu bông cho Jeno ôm? Có làm chật giường bệnh không nhỉ?

Mãi suy nghĩ, Mark đến bệnh viện lúc nào không hay. Từ đằng xa, Mark đã thấy bóng dáng của chị y tá chăm sóc Jeno đứng ở cổng, như đang trông ngóng ai đó.

- Chị. - Mark gọi.

Chị y tá vui mừng chạy tới, dúi vào tay Mark một đống giấy ghi chú, nói vội.

- May quá! Tôi tưởng hôm nay cậu không tới! Jeno gửi cho cậu đây! Từ từ đọc nhé!

Nói rồi chị chạy ngay vào bệnh viện, không để cho Mark mở miệng nói một lời. Tò mò không biết Jeno viết gì, Mark tùy tiện ngồi lên một băng ghế gần đó, lật từng tờ xem.

“ Xạ trị đau quá! ”
“ Tôi làm mất cuốn sách anh cho tôi rồi :( ”
“ Mùa đông ở đây lạnh quá. Nhưng không lạnh bằng nước Nga. ”
“ 444 555-666-888-33 999-666-88”
“ Từ giờ tới thứ năm còn bao nhiêu ngày nhỉ? ”
“ Conan vẫn chưa ra tập 93 :( ”

Mark về nhà, lục tung mọi thứ lên để giải dãy số của Jeno. Anh tin rằng Jeno sẽ không ghi những con số đó một cách vu vơ, với tính cách đó thì chắc chắn là có ẩn ý. Mark dành cả ngày để nghĩ, 'nguồn sống' vừa được phát cũng tùy tiện vứt trên bàn. Nhưng anh vẫn không giải ra mấy con số mà Jeno viết có ý nghĩa gì.

Ngày 24, Mark đến bệnh viện nhận thư của Jeno. Vẫn là một dãy số kì lạ. Và Jeno chẳng cho anh thêm một thông tin nào.

“333-88-66-4 8-44-444-22-44 88-666-444 66-88-2”

Hai mươi ba năm cuộc đời, hơn nửa đời người Mark sống cùng những con số, chưa bao giờ anh thấy bế tắc với chúng như hiện tại…

Ngày 25, Mark không thấy chị y tá quen thuộc đứng ở cổng, anh thấy lạ, bèn đi lên tầng có phòng bệnh của Jeno.

Chị y tá đang dọn giường, nhác thấy bóng Mark đứng ở cửa, vẻ mặt đượm buồn nhìn anh.

- Cái này… - Chị đưa trước mặt anh một lá thư tay viết trên giấy học trò - Lúc dọn giường tôi thấy nó rơi ra từ gối nằm. Tôi nghĩ là đưa cho cậu…nên…

Mark máy móc cầm lấy lá thư, hai mắt dại ra không tin những gì mình thấy. Bảng tên bệnh nhân ở cuối giường, cũng đã được gỡ xuống và thay bằng tên một bệnh nhân mới. Anh đứng chôn chân tại chỗ, run run mở lá thư ra xem.

“Mark Lee! Mark Lee!
Anh là Mark Lee nhỉ? Cám ơn vì suốt thời gian qua đã ở cùng tôi. Trò chuyện cùng tôi, ăn uống cùng tôi. Lúc mà anh nhận được lá thư này thì chắc tôi không còn nữa đâu. Nhưng cũng đừng buồn. Dù sao chúng ta cũng chỉ là những người bạn bình thường, tựa như một ngôi sao băng, vội vàng vụt sáng qua nhau rồi vội vàng dập tắt. Tranh của tôi, tặng hết cho anh. Xem như kỉ niệm. Chúc anh một đời bình an.
Lee Jeno. ”

Mark vẫn chưa nói. Là anh thích cậu rất nhiều. Mark vẫn chưa nghe. Câu trả lời của Jeno ngày anh đọc cậu nghe bài thơ của Pu-skin. Mark vẫn chưa nghe… Và mãi mãi cũng không thể nghe câu trả lời của Jeno…

“Tôi yêu em, đến nay chừng có thể.
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai…”

---

Mark Lee của những năm gần đất xa trời, vẫn thường hay thấy bóng dáng của một thiếu niên nào đó trong mỗi giấc ngủ trưa ngắn ngủi. Thiếu niên có mái tóc màu đen mềm mượt, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, tiếng cười như hiện như không trong trí nhớ, nhẹ nhàng gọi anh một tiếng :

- Mark Lee!

End.

444 555 666 888 33 999 666 88 là gì

We’ve detected that JavaScript is disabled in this browser. Please enable JavaScript or switch to a supported browser to continue using twitter.com. You can see a list of supported browsers in our Help Center.

Help Center

MyMemory is the world's largest Translation Memory. It has been created collecting TMs from the European Union and United Nations, and aligning the best domain-specific multilingual websites.

We're part of Translated, so if you ever need professional translation services, then go checkout our main site