Chi tiêu vĩ mô mà các nhà kinh tế thường dụng để đánh giá suy thoái kinh tế là

Chi tiêu vĩ mô mà các nhà kinh tế thường dụng để đánh giá suy thoái kinh tế là

Mark Skousen đề cập đến khái niệm Tổng sản lượng như là một công cụ kinh tế vĩ mô quan trọng để đo lường nền kinh tế. Doimoi.org xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.


"Tổng sản lượng [GO] là cách đo lường tự nhiên của khu vực sản xuất, trong khi sản lượng ròng [GDP] là phù hợp cho việc đo lường phúc lợi. Cả hai đều cần thiết trong một hệ thống kế toán hoàn chỉnh." Steven Landefeld et al., "Một kiến ​​trúc mới cho hệ thống tài khoản quốc gia của Mỹ ", 2006.

"Tổng sản lượng, được Mark Skousen ủng hộ tích cực, sẽ có tác động sâu sắc và tích cực đối với chính sách kinh tế và chính trị." Steve Forbes , Tạp chí Forbes (số 14/4/2014).

Bây giờ nó đã được chính thức hóa! Hoa Kỳ đang đi đầu trong việc đưa ra một cách đo lường hằng quý mới về nền kinh tế và nó sẽ cạnh tranh với chỉ số Tổng sản phẩm quốc nội (GDP). Vào ngày thứ Sáu 26/4/2014, Cơ quan Phân tích Kinh tế - BEA (thuộc Bộ Thương mại Hoa Kỳ) bắt đầu công bố chỉ số Tổng sản lượng trên cơ sở hàng quý. Truy cập http://www.bea.gov/ để biết thêm thông tin.

Chắng lâu nữa các quốc gia khác sẽ thực hiện theo.

Tổng sản lượng (GO) là gì? Nó đo lường tổng khối lượng bán hàng ở tất cả các khâu sản xuất, những gì chúng ta gọi là "tạo ra" nền kinh tế. Nó bao gồm tất cả các giao dịch doanh nghiệp tới doanh nghiệp (B-to-B). GO đạt 30 nghìn tỷ USD trong quý 4 năm 2103, gần gấp đôi chỉ số GDP (17 nghìn tỷ USD). GDP là thước đo tiêu chuẩn để đo lường hàng hóa và dịch vụ cuối cùng sản xuất trong một năm, những gì chúng ta gọi là "sử dụng" nền kinh tế.

Đây là chỉ số tổng hợp kinh tế mới lần đầu tiên kể từ khi chỉ số GDP được giới thiệu trên 50 năm trước.

Đó là khoảng thời gian. Bắt đầu với tác phẩm của tôi "Cơ cấu sản xuất trong năm 1990 và Kinh tế thử nghiệm vào năm 1991", tôi đã đưa ra trường hợp chúng ta cần một số liệu thống kê mới ngoài GDP để đo lường chi tiêu trong suốt toàn bộ quá trình sản xuất, không chỉ là đầu ra cuối cùng. GO là một giải pháp theo hướng đó - một chiến thắng cá nhân sau 25 năm.

Một chiến thắng của Kinh tế học "Áo" trọng cung

Tôi xem xét áp dụng GO trên cơ sở bình đẳng với GDP như một thắng lợi của kinh tế học Áo trọng cung, có lẽ là tiến bộ đáng kể nhất trong tính toán thu nhập quốc dân kể từ Thế chiến II. Bằng nhiều cách, đó là một tranh luận thứ 2 giữa Keynes và Hayek, với GD đại điện cho quan điểm của Kinh tế học Áo (các giai đoạn của sản xuất), và GDP đại diện cho quan điểm của Keynes (nhu cầu hiệu quả cuối cùng). Trong một cảm giác cả hai đều là người chiến thắng, với cả hai số liệu thống kê hiện nay đang được chính phủ sử dụng để xác định hướng của nền kinh tế .

GO đo lường tổng tất cả các giao dịch B-to-B, bán hàng từ sản xuất nguyên liệu thông qua các nhà sản xuất trung gian tới bán lẻ cuối cùng. Dựa trên nghiên cứu của tôi, GO là một chỉ số chu kỳ kinh doanh tốt hơn, và phù hợp nhất với lý thuyết tăng trưởng kinh tế.

GO là chỉ số đo lường "tạo ra" nền kinh tế, trong khi chỉ số GDP đại diện cho việc "sử dụng" nền kinh tế. Cả hai đều là cần thiết để hiểu cách nền kinh tế hoạt động.

Điều gì thực sự dẫn dắt nền kinh tế: Chi tiêu tiêu dùng, Chính phủ kích cầu, hay Đầu tư kinh doanh?

Trong khi GDP là một thước đo tốt về hiệu suất kinh tế quốc dân, thì có một lỗ hổng lớn: Nó bỏ qua lượng bán hàng B-to-B, GDP hạ thấp việc "tạo ra" nền kinh tế, đó là, chuỗi cung ứng và giai đoạn trung gian của sản xuất cần thiết để sản xuất tất cả các hàng hóa và dịch vụ hoàn chỉnh. Việc tập trung hẹp của chỉ số GDP đã tạo ra nhiều bất hòa trong giới truyền thông, chính sách của chính phủ, và ra quyết định. Ví dụ, nhà báo luôn luôn nhấn mạnh tiêu dùng và chi tiêu chính phủ là động lực đằng sau nền kinh tế, chứ không phải là phía cung: tiết kiệm, đầu tư kinh doanh, và tiến bộ công nghệ. Số liệu mới nhất của Mỹ chỉ ra chi tiêu tiêu dùng chiếm đến 68 % GDP, tiếp theo là 18% của chính phủ. Do đó, giới truyền thông kết luận ngây thơ rằng suy giảm doanh số bán lẻ hoặc kích thích kinh tế của chính phủ là sự có hại tất yếu cho nền kinh tế.

Đầu tư tư nhân chiếm tỷ lệ thấp ở mức 16% ( xuất khẩu ròng tạo nên sự khác biệt ở -2%)..

Vì vậy, ví dụ, tờ New York Times gần đây báo cáo, "Chi tiêu tiêu dùng chiếm hơn 70% của nền kinh tế, và nó thường thúc đẩy sự tăng trưởng trong sự phục hồi kinh tế." ("Người tiêu dùng thúc đẩy nền kinh tế ", New York Times, 01/5/2010 , p B1). Hoặc như Tạp chí Wall Street một vài năm trước đây nói, "Bong bóng bất động sản làm giảm chi tiêu tiêu dùng - động lực lớn nhất của nền kinh tế Mỹ ... ". (Wall Street Journal, 21/9/2011, p.A1. )

Hoặc xem báo cáo này trong thời kỳ phục hồi kinh tế:

"Ước tính hôm thứ Sáu về GDP quý 2 [1,3%, thấp hơn dự báo được đồng thuận] đưa ra một cái nhìn nghiêm túc về một sự suy giảm trong chi tiêu công và đầu tư có thể hạn chế tăng trưởng như thế nào.... Tốc độ tăng trưởng chậm đáng kinh ngạc từ tháng Tư đến tháng Sáu là do một phần lớn để chi tiêu tiêu dùng chậm chạp và tăng nhập khẩu, nó làm giảm con số tăng trưởng. Nhưng suy giảm chi tiêu chính phủ cũng làm giảm tăng trưởng." ("Vai trò của chi tiêu Chính phủ,"New York Times, 29/7/2011.)

Tóm lại, chỉ tập trung vào đầu ra cuối cùng, GDP đánh giá thấp các giao dịch B-to-B, chi tiêu tiền và hoạt động kinh tế được tạo ra ở các giai đoạn trước đó trong quá trình sản xuất. Dường như là các nhà sản xuất, nhà xuất khẩu và các nhà thiết kế không được công nhận đầy đủ những đóng góp của họ cho sự phát triển tổng thể hoặc suy giảm.

Nhiều lợi ích của chỉ số GO

Chỉ số GO chỉ ra những sai lầm này. Trong nghiên cứu của mình, tôi đã phát hiện ra nhiều lợi ích của số liệu thống kê GO. Đầu tiên, GO cung cấp một bức tranh chính xác hơn về những gì dẫn dắt nền kinh tế. Sử dụng GO như là một cách đo lường toàn diện hơn về hoạt động kinh tế, chi tiêu của người tiêu dùng hóa ra chiếm ít hơn 40% của tổng doanh thu hàng năm, không phải 68-70 % như thường được báo cáo. Chi tiêu của các doanh nghiệp (đầu tư tư nhân cộng với bán hàng B-to-B) là lớn hơn đáng kể, chiếm hơn 50% hoạt động kinh tế. Điều này phù hợp hơn với lý thuyết tăng trưởng kinh tế, nó nhấn mạnh tiết kiệm trong sản xuất và đầu tư công nghệ về phía nhà sản xuất như là người dẫn dắt tăng trưởng kinh tế. Chi tiêu tiêu dùng phần lớn là kết quả, không phải là nguyên nhân, của sự thịnh vượng.

Thứ hai, chỉ số GO nhạy cảm hơn nhiều với các chu kỳ kinh doanh. Trong Đại suy thoái 2008-09, GDP danh nghĩa chỉ giảm 2% (chủ yếu do tăng ngược chu kỳ trong chính phủ), nhưng GO giảm trên 7%, và đầu vào trung gian giảm 10%. Từ năm 2009, GDP danh nghĩa đã tăng 3-4% một năm , nhưng GO đã tằng hơn 5% một năm. Chỉ số GO thể hiện như đáy của một cái quạt. (Xem biểu đồ dưới đây).

Chi tiêu vĩ mô mà các nhà kinh tế thường dụng để đánh giá suy thoái kinh tế là

Báo cáo mới nhất cho thấy chỉ số GO chỉ tăng 1,1% trong quý 4 năm 2013, ít hơn đáng kể so với GDP. Điều đó chỉ ra một sự suy giảm trong nền kinh tế Mỹ.

Tôi tin rằng GO có ý nghĩa lớn trong kinh tế vĩ mô. Nó thiết lập cân bằng hợp lý giữa sản xuất và tiêu dùng, giữa "tạo ra" và "sử dụng" nền kinh tế, giữa tổng cung và tổng cầu. Và nó phù hợp hơn với lý thuyết tăng trưởng. Theo Steve Landefeld, giám đốc của BEA, và đồng chủ biên Dale Jorgenson và William Nordhaus viết trong tác phẩm của họ - Một Kiến trúc mới cho Hệ thống Tài khoản Quốc gia Hoa Kỳ (NXB Đại học Chicago, 2006), " "Tổng sản lượng [GO] là cách đo lường tự nhiên của khu vực sản xuất, trong khi sản lượng ròng [GDP] là phù hợp cho việc đo lường phúc lợi. Cả hai đều cần thiết trong một hệ thống các tài khoản hoàn chỉnh."

Lịch sử của thống kê học kinh tế quay trở lại với một số người tiên phong. Hai nhà kinh tế đặc biệt, có nhiều điểm chung - cả hai đều là người Mỹ gốc Nga học tại Đại học Harvard, và đều đoạt giải Nobel. Simon Kuznets đã đột phá về thống kê GDP trong những năm 1930. Sau Hiệp định Bretton Woods vào năm 1946 , GDP trở thành thước đo tiêu chuẩn của tăng trưởng kinh tế. Một vài năm sau đó, Wassily Leontief đã xây dựng bảng cân đối liên ngành (Bảng I/O) đầu tiên, ông cho rằng nó đo lường tốt hơn toàn bộ nền kinh tế. Tài khoản I/O yêu cầu kiểm tra "các bước can thiệp" giữa đầu vào và đầu ra trong quá trình sản xuất", "một loạt các giao dịch phức tạp ... giữa những con người thực sự."

Dữ liệu I/O đưa đến ước tính đầu tiên của chỉ số GO. Tuy nhiên, GO không được nhấn mạnh như là một công cụ kinh tế vĩ mô quan trọng. Leontief tập trung vào các hoạt động bên trong giữa các ngành công nghiệp, không phải là GO tổng hợp. Trong tác phẩm  của tôi, Cấu trúc của Sản xuất, được NXB Đại học New York xuất bản vào năm 1990,  tôi đã xây dựng một mô hình bốn giai đoạn phổ quát của nền kinh tế (xem sơ đồ dưới đây) thể hiện mối quan hệ giữa tổng chi tiêu trong nền kinh tế và sản phẩm đầu ra cuối cùng. (Tôi cũng sử dụng nó rộng rãi trong cuốn sách của mình - Logic Kinh tế, hiện giờ là phiên bản thứ 4.)

Chi tiêu vĩ mô mà các nhà kinh tế thường dụng để đánh giá suy thoái kinh tế là

Trong chương 6, tôi đưa ra luận điểm rằng GDP không phải là một bức tranh hoàn chỉnh của hoạt động kinh tế, và lần đầu tiên so sánh với nó chỉ số GO, cho rằng chỉ số GO được thể hiện toàn diện hơn và chính xác hơn rằng đầu tư kinh doanh lớn hơn nhiều so với tiêu thụ trong nền kinh tế. Tôi gọi nó là Tổng Sản lượng Quốc gia (GNO).

Một số khiếm khuyết trong Dữ liệu Tổng Sản lượng

Trong tác phẩm Cấu trúc của Sản xuất, tôi phát hiện rằng Tổng sản lượng của BEA không bao gồm tất cả doanh số bán hàng ở cấp độ bán buôn và bán lẻ. BEA chỉ bao gồm dữ liệu trị gia tăng cho hàng hóa sau khi trở thành sản phẩm hoàn chỉnh. Doanh số tổng đã bỏ qua ở hai giai đoạn cuối cùng của sản xuất. David Wasshausen, nhà nghiên cứu tại BEA, đưa ra lý do: "không có chuyển đổi hơn nữa của những hàng hóa này ... tới quá trình sản xuất, chúng đã được loại khỏi đầu ra bán buôn/bán lẻ."

Đây là một lầm lẫn, theo đánh giá của tôi. Nếu bạn muốn đo tất cả các hoạt động kinh tế trong sản xuất hàng hoá và dịch vụ mới, bạn cần phải tính cả tổng lượng bán hàng ở mức bán buôn và bán lẻ. Đó là lượng bán hàng xác thực B-to-B.

Vì vậy, trong phiên bản thứ 2 của cuốn Cấu trúc của Sản xuất, xuất bản năm 2007, tôi đã xây dựng số liệu thống kê tổng hợp của riêng tôi, Tổng chi tiêu quốc nội (GDE), bao gồm tổng hàng hóa ở mức bán buôn và bán lẻ và vì vậy nó lớn hơn đáng kể (hơn gấp đôi GDP). Tôi ước tính GDE trong năm 2013 gần 38 nghìn tỷ USD, và vì vậy chi tiêu tiêu dùng thực sự chiếm chỉ khoảng 31 % của tổng hoạt động kinh tế.

BEA đã thống kê GO từ dữ liệu đầu vào-ra trong nhiều năm, nhưng các phương tiện truyền thông đã bỏ qua phần lớn những con số này vì họ chỉ ra năm năm một lần (được gọi là bảng I/O chuẩn). Kể từ đầu những năm 1990, BEA đã ước tính tài khoản công nghiệp hàng năm. Mặc dù vậy, các dữ liệu chưa bao giờ được cập nhật như GDP cho đến bây giờ.

Dưới sự lãnh đạo của Giám đốc BEA Steve Landefeld, BEA bây giờ có ngân sách để báo cáo các dữ liệu đầu vào - đầu ra, bao gồm cả Tổng sản lượng, trên cơ sở hàng quý, và đã bắt đầu xuất bản dữ liệu quý trước năm 2014. Đây là một bước đột phá lớn với sự tham gia hợp tác của Cục Điều tra dân số, Cục Thống kê Lao động, Cục Dự trữ liên bang, và các cơ quan khác của chính phủ.

Những tranh cãi về chỉ số thống kê mới này

Một vài phản đối trong những năm qua về việc sử dụng GO và GDE. Các nhà kinh tế đang gắn bó đặc biệt đối với việc nhận thức đến vấn đề "tính trùng" với GO và GDE. Tôi là người đầu tiên lưu ý rằng GO và GDE liên quan đến việc tính kép. Một hàng hóa thường được bán lặp lại vì nó đi qua các nguồn tài nguyên, sản xuất, giai đoạn bán buôn và bán lẻ. Tại sao không chỉ đo lường giá trị gia tăng theo từng giai đoạn hơn là tính gấp đôi hai gấp ba? GDP loại bỏ tính trùng và chỉ đo lường giá trị gia tăng tại mỗi giai đoạn.

Có một vài lý do tại sao tính trùng không nên bỏ qua và thực sự là một đặc tính cần thiết để hiểu được nền kinh tế tổng thể. Các nhà kế toán và tài chính biết, tính trùng là điều cần thiết trong kinh doanh. Không có công ty nào có thể hoạt động hoặc mở rộng trên cơ sở giá trị gia tăng hoặc chỉ lợi nhuận. Họ phải huy động vốn cần thiết để trang trải chi phí tổng của công ty - tiền công và tiền lương, tiền cho thuê, lãi suất, công cụ vốn, thiết bị, vật tư, hàng hoá trong quá trình sản xuất. GO và GDE phản ánh quyết định kinh doanh quan trọng này ở từng giai đoạn sản xuất. Các công ty đại chúng có thể bỏ qua    lượng bán hàng/doanh thu B-to-B và chỉ tập trung vào tiền lãi trong các báo cáo hàng quý của họ? Phố Wall sẽ phản đối. Tổng bán hàng/doanh thu là rất quan trọng để đánh giá một công ty riêng lẻ và trên bình diện quốc gia.

Trong nghiên cứu của mình, tôi phát hiện điều thú vị là GO và GDE nhiều biến động hơn GDP trong chu kỳ kinh doanh. Như chú thích trong biểu đồ trên, lượng bán hàng/ doanh thu tăng nhanh hơn GDP trong khi mở rộng, và suy giảm trong khi co hẹp (bán buôn đã giảm 20 % trong năm 2009, thương mại bán lẻ giảm trên 7%) .

Các nhà kinh tế cần phải tìm hiểu ý nghĩa của hành vi có tính chu kỳ này để đưa ra dự báo chính xác và khuyến nghị chính sách. Tính trùng có giá trị.

Phản đối khác liên quan đến nguồn lực bên ngoài và sáp nhập/mua lại. Công ty mà bắt đầu thuê ngoài gia công sản phẩm của họ sẽ làm tăng GO hay GDE, trong khi công ty mà sáp nhập với một công ty khác sẽ làm giảm đột ngột, mặc dù không có thay đổi cơ bản về tổng sản phẩm cuối cùng (GDP).

Đó là một vấn đề xác thực. Vấn đề tương tự xảy ra với GDP. Khi chủ nhà kết hôn với người giúp việc, người giúp việc có thể không còn được trả công và do đó dịch vụ của cô ta có thể không còn được tính trong GDP. Cũng như vậy hoạt động thị trường chợ đen thường không được chỉ ra trong dữ liệu GDP. Chắc chắn là nếu một xu hướng đáng kể   phát triển hoạt động thuê ngoài hoặc sáp nhập và mua lại, nó sẽ được phản ánh trong chỉ số thống kê GO hay GDE, nhưng không nhất thiết có trong GDP. Nó cần được điều tra thêm để xem vấn đề này nghiêm trọng như thế nào. Không có thống kê tổng hợp nào là hoàn hảo, nhưng chỉ số GO và GDE đưa ra dự báo về một hình ảnh vĩ mô được cải thiện của nền kinh tế.

Kết luận, chỉ số GO hay GDE nên là điểm khởi đầu để đo lường chi tiêu tổng hợp của nền kinh tế, vì nó đo lường cả "tạo ra" nền kinh tế (sản xuất trung gian), và "sử dụng" nền kinh tế (sản phẩm cuối cùng). Nó bổ sung cho chỉ số GDP và có thể dễ dàng được kết hợp trong hệ thống kế toán thu nhập quốc dân chuẩn mực và phân tích kinh tế vĩ mô. Để xem như thế nào, hãy đọc phiên bản thứ 4 của cuốn sách của tôi - Logic Kinh tế (Capital Press, 2014), có sẵn dạng sách in và điện tử.

Mark Skousen

Ông là biên tập viên của Forecasts Strategies (www.markskousen.com) và là Chủ tịch trường Đại học Chapman năm 2014. Ông là tác giả cuốn Cấu trúc của Sản xuất (NXB Đại học New York, 1990, 2007), trong đó đã giới thiệu khái niệm Tổng Sản lượng như là một công cụ kinh tế vĩ mô quan trọng.

Gen Epstein, biên tập viên kinh tế, Barron's (28/4/2014 ): "Một cách mới để đo nền kinh tế Mỹ":
http://online.barrons.com/news/articles/SB50001424053111903409104579515671290511580?mod=BOL_columnist_latest_col_art

Nguồn : AtlasOne

Chi tiêu vĩ mô mà các nhà kinh tế thường dụng để đánh giá suy thoái kinh tế là
Gửi cho bạn bè 
Chi tiêu vĩ mô mà các nhà kinh tế thường dụng để đánh giá suy thoái kinh tế là
In tin này