Chim công trắng review

Tác phẩm ngôn tình tiếp theo của tác giả Long Môn Thuyết Thư Nhân sẽ khiến cho bạn khó mà tin vào một tình yêu chân chính. Truyện Chim Công Trắng là ngôn tình nên chỉ tập trung vào tình cảm không đi sâu vào yếu tố đấu đá thương trường. Đọc câu chuyện tình yêu ngọt ngào này, chợt nhận ra một điều rất cơ bản. Cuộc sống có êm đềm hay không, không liên quan đến số phận. Nếu có thể yêu nhau bằng một bản thân chân thành nhất, sóng gió đều có thể lướt qua.

Trích đoạn hay trong truyện:

Nghe nói mối tình đầu của bạn không chọn bạn,

Nghe nói hồi nhỏ gia đình bạn tan vỡ,

Nghe nói bạn công việc quá bận rộn sức khỏe không tốt,

Không sao, ở đây có một bạch mã hoàng tử không chính thống chạy SUV tới đón bạn đây.

Không kịp giải thích, mau lên xe..............

Tên gốc: 白孔雀 – 龙门说书人
Thể loại: Hiện đại, Ngọt
Đánh giá: ★★★☆-

Lâu lâu lại có một bộ chẳng cần nội dung phức tạp mà vẫn đủ cuốn hút XD. Tác giả khá chắc tay, có thể dùng câu chữ bình thường nhất kể một câu chuyện hết sức thông thường nhưng không hề vô vị. Dưới ngòi bút của bạn ấy thì những điều nhỏ nhặt cũng trở thành niềm vui thú, những lời tán gẫu bâng quơ cũng trở nên đáng yêu. (Nhìn cách nhân vật lý giải sự việc có thể cảm nhận được tác giả là thành phần trí thức, vô cùng hài lòng với cuộc sống của mình XD)

Thực ra nếu chỉ quen đọc truyện gay cấn, hấp dẫn thì sẽ cho rằng bộ này khá nhạt, vì mạch truyện từ đầu đến cuối luôn phẳng lặng, không có tình tiết khắc sâu. Đổi lại, mỗi một diễn biến trong truyện đều đem đến cảm giác thư thái, yên bình. Giọng văn nhẹ nhàng, tinh tế, đôi chỗ hài rất duyên, tuy có đoạn đối thoại hơi kịch nhưng không đáng kể. Vì trọng tâm đặt vào quá trình phát triển tình cảm nên trên cơ bản cả câu chuyện không có gì quanh co hay biến hóa bất ngờ. Tất cả đều tập trung vào quãng thời gian từ lúc quen biết đến khi chung sống của nam nữ chính, xoay quanh việc chậm rãi trải nghiệm và hưởng thụ từng giây phút trong cuộc sống êm đềm tràn ngập niềm vui.

Nữ9 xuất thân từ gia đình giàu có, do cha mẹ ly hôn, thiếu thốn tình cảm mà học được cách che giấu bản thân và gia thế. Tính cô rất ôn hòa, điềm tĩnh, nội tâm lại mạnh mẽ, độc lập, có thể tự giải quyết ổn thỏa các mối quan hệ trong công việc và cuộc sống. Tuy vậy, chính vì luôn dốc lòng chu toàn mọi thứ mà sức khỏe bị hao mòn, cô phải đổi qua công việc an nhàn, lương thấp hơn, và cũng bởi thế mà bị bạn trai bỏ rơi. Sau khi chia tay, cô quyết định quay về Quảng Châu bắt đầu lại từ đầu, rồi được bạn thân giới thiệu mai mối với người quen, loanh quanh luẩn quẩn thế nào mà gặp gỡ nam9.

Ấn tượng đầu tiên về anh là kiểu tóc buộc đuôi ngựa phối hợp cùng cặp kính đen trông khá lãng tử. Anh có thân phận tương đối đặc biệt, là cháu ngoại trong một gia tộc tài phiệt, được chiều chuộng, chu cấp đầy đủ, nhưng luôn bị đem ra làm bàn đạp của người kế thừa, bị cô lập khỏi trung tâm quyền lực. Trong mắt người ngoài thì anh là kẻ vô dụng, kém cỏi, chỉ biết ăn bám, chơi bời lêu lổng, vậy mà nữ9 lại cảm thấy mình và anh là cùng một loại người. Bọn họ đều có cha mẹ ly hôn, đều trưởng thành từ nghịch cảnh mà vẫn giữ thái độ sống tích cực, cũng không thích bon chen, so sánh thiệt hơn. Chỉ ít lâu sau khi tiếp xúc, cô còn nhận ra anh cư xử rất phong độ, đúng mực, mỗi cử chỉ, lời nói đều toát lên sự văn nhã, uyên thâm. Hơn nữa, dù bản thân bị chèn ép bất công, anh vẫn không oán không giận không so đo, ganh đua mà dùng thực lực của chính mình mở ra một vùng trời riêng.

Mối quan hệ của hai người khởi đầu từ một chuyến nhờ xe, hình thức chung sống giữa họ luôn rất dễ chịu. Bởi vậy, theo lẽ tự nhiên, tình cảm đơn giản mà lãng mạn cũng dần được bồi đắp trên cơ sở mỹ thực và đôi lời tán gẫu vu vơ. Họ có sự đồng điệu, hòa hợp về mặt tâm hồn, có thể đặc biệt cảm thông, thấu hiểu lẫn nhau, có thể cùng trêu chọc đấu khẩu, cùng trồng hoa chăm thú, săn sóc, an ủi, làm chỗ dựa vững chắc cho nhau, cùng vui vẻ với những ý tưởng đột xuất, hay hàn huyên không dứt cả khi chẳng có đề tài gì. Và cứ thế, họ cùng nhau tận hưởng hết thảy những điều tốt đẹp của cuộc sống an nhàn yên vui, để mỗi thời mỗi khắc trong đời sống thường ngày đều là một ký ức đáng trân trọng.

Dịch/edit: https://khoangkhong.co/chim-cong-trang/
Convert: https://www.wattpad.com/338937076-bach-khongtuoc

Review Truyện Chim Công Trắng

Khi nào thì chúng ta nhận ra mình đã trưởng thành?

Không phải vì độ tuổi, cũng không phải vì kinh nghiệm, mà chính là thái độ đối với cuộc sống. Con người trong xã hội luôn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Lựa chọn cách giải quyết như thế nào, sẽ cho thấy mức độ trưởng thành của người đó.

Khi bạn còn trẻ, có thể tự do yêu đương, hết mình với một mối quan hệ nào đó, tinh thần lấn át vật chất, cái gì cũng không quan trọng. Nếu ngay lúc này mà chia tay, chắc chắn sẽ rất đau khổ. Nhưng đến một lúc nào đó, bạn bắt đầu để ý đến ánh mắt xung quanh, quan tâm đến đánh giá hay sự công nhận của người khác, vật chất tăng dần giá trị thì tinh thần sẽ luôn cảm thấy thiếu thốn. Đột nhiên bạn cảm thấy, người vẫn luôn bên cạnh mình giờ đây đã không còn phù hợp nữa. Lúc này chia tay, lại là hợp lý.

Kỷ Nguyên bị bạn trai nhiều năm nói lời chia tay, cô cảm thấy hợp lý. Cho nên không buồn. Đây chính là cách nghĩ về tình yêu của người trưởng thành. Đã từng yêu, cũng từng vui vẻ, nhưng không phải là kiểu không có thì không sống được.

Kỷ Nguyên đến nơi khác, bắt đầu cuộc sống mới. Không phải là không quên được hay không thể gặp, mà là không muốn khó xử lẫn nhau. Cô đến nơi này, gặp được Lý Mậu.

Ở cái xã hội coi trọng địa vị và gia cảnh này, hai người họ lại tìm được nhau. Lý Mậu là cháu ngoại của một gia tộc lớn, có tài nhưng không được trọng dụng. Không sao cả, anh tự chơi vui vẻ, Kỷ Nguyên coi trọng anh là được.

Kỷ Nguyên vốn cũng là thiên kim tiểu thư, nhưng cha mẹ đã ly hôn, cha tái hôn mẹ nghiện cờ bạc, nên cô xem như mình cũng thuộc giai cấp thấp của xã hội. Cũng không sao cả, cô độc lập giỏi giang, Lý Mậu yêu thương cô là được.

Tình yêu của họ như vậy đấy, rất tự nhiên, rất thuần khiết. Bởi vì đều đã là người trưởng thành. Quá khứ có đấy, nhưng đã không còn quan trọng. Bạn trai cũ bạn gái cũ gì gì đó, đã cũ rồi thì cứ thế cho qua thôi, nhắc lại sẽ khiến người kia phải nhớ, không có lợi gì cả.

Từ lúc bắt đầu, họ đã thoải mái như vậy. Ai cũng có công việc riêng, cuối tuần nhớ đến thì hẹn gặp. Không cầu kỳ, không rào trước đón sau, cứ từ từ mà đến gần nhau. Hai người đẹp cả ngoại hình lẫn kiến thức, đứng cạnh nhau giống như một bức tranh, vô cùng sinh động.

Lý Mậu muốn chính thức xác lập quan hệ, liền hỏi “Chúng ta ở cạnh nhau được không?”
Kỷ Nguyên không từ chối, đã thích rồi việc gì phải làm bộ.

Đọc câu chuyện tình yêu ngọt ngào này, chợt nhận ra một điều rất cơ bản. Cuộc sống có êm đềm hay không, không liên quan đến số phận. Nếu có thể yêu nhau bằng một bản thân chân thành nhất, sóng gió đều có thể lướt qua.

Lý Mậu cưng chiều Kỷ Nguyên, đưa cô đi khắp nơi, dạy cho cô nhiều thứ. Kỷ Nguyên yêu thương Lý Mậu, có thể đợi anh nửa năm một năm, chăm sóc người hay vật mà anh yêu mến, không gây phiền, chỉ gây thương nhớ.

“Mậu, chờ anh làm tùng bách tốt tươi, làm thánh nhân, em sẽ làm chuông gió trong miếu của anh, cùng anh ngắm mưa gió, thế nào?”
“Nhóc Nguyên, nếu anh có được một kiếp làm thánh nhân, em hãy làm chim sẻ nhỏ trong miếu của anh, mỗi ngày ăn vật cúng có sẵn, không đói bụng cũng không lạnh lẽo.”

Kỷ Nguyên gật đầu. Làm gì cũng được, ở bên anh là được. Lý Mậu mỉm cười, hiểu được tiếng lòng của cô.

Tuổi trẻ, cảm xúc đến trước, nuôi dưỡng không được thì đi tìm lựa chọn khác. Nhưng trưởng thành rồi, cảm xúc đặt vào thực tế, suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết định. Cho nên đã chọn rồi, thì phải cố gắng nuôi dưỡng tình cảm ấy thật tốt. Giống như Lý Mậu và Kỷ Nguyên. Từ yêu đến cưới, cũng có phát sinh, có mâu thuẫn. Nhưng đều được dẹp bỏ gọn gàng. Yêu người đó, chứ không phải gia cảnh của người đó. Yêu người đó, nên không quan trọng là ai sẽ làm dâu ai sẽ ở rể, cho dù làm gì thì cũng sẽ làm cùng nhau.

Truyện không dài, 54 chương nhưng mỗi chương lại ngắn. Tất cả viết về tình yêu của Lý Mậu và Kỷ Nguyên, từ lúc gặp nhau, quen nhau, cho đến khi về bên nhau. Chỉ có ngọt ngào cùng sâu sắc. Tình yêu của họ đầy cảm xúc nhưng vẫn giữ được lý trí. Phần lý trí đó là dùng để đối phó với những khó khăn hay rắc rối tìm đến. Có thể là người cũ, có thể là công việc, họ đều có thể đẩy lùi tất cả. Cho nên, sự êm đềm hạnh phúc này, không phải tự dưng đến, mà là do cả hai cùng nỗ lực tạo nên.

Những nơi mà họ cùng nhau đi qua, gắn liền với nhiều điển tích, cũng ẩn chứa rất nhiều câu chuyện nhân tình thế thái. Những người mà họ cùng nhau gặp gỡ, cũng có rất nhiều hoàn cảnh. Chung quy lại, con người ai cũng có một nơi dành riêng cho mình, có chấp nhận chia sẻ với một ai đó hay không, là một quyết định cần có sự vững vàng của một người trưởng thành.

Tình cảm của Lý Mậu và Kỷ Nguyên, giống như một chú chim công trắng, không cần nhiều màu sắc vẫn có thể rực rỡ khiến người khác ngưỡng mộ.
--------

Buổi sáng sau đêm tân hôn, Kỷ Nguyên nằm nướng trong chăn, đưa tay vỗ mặt Lý Mậu.
Lý Mậu nói: “Đây là husband của em, không phải husky!”


“Anh muốn sinh mấy đứa con?”
“Mười đứa, năm trai năm gái.”
“Anh coi em là lợn sao?”

Không lâu sau đó, Lý Mậu đợi Kỷ Nguyên ngoài phòng sinh. Sau khi Kỷ Nguyên được đẩy vào phòng bệnh, anh nhìn ánh mắt tròn xoe của đứa bé, trong lòng cay cay.

“Lần này hù chết bố nó. Sau này không sinh nữa.”

Kỷ Nguyên nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, chợt muốn cười.

Hiện tại truyện đang được chuyển sang dạng chữ,trong thời gian chờ đợi các bạn có thể đọc trước bằng ebook nhé