Cô Luật Sư Xinh Đẹp Và Tổng Tài Lạnh Lùng truyện tranh

*1 tiếng sau*

**”Đã lâu như vậy mà vẫn chưa xong sao? Không biết A Chấn có bị làm sao không nữa?”**. Mẹ Trương lo lắng ngồi bất lực dựa vào thành ghế

**”Bác bình tĩnh đi, có Tiểu Yến nên cậu ấy sẽ không sao đâu mà”**

Khoảng 30 phút sau, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Triệu Yến có chút mệt mỏi bước ra. Mọi người thấy cô thì liền sốt sắng liên tục hỏi

– Ba mẹ Trương: **”Thằng bé có bị thương nặng lắm không hả?”**

– Lý Chí Tiền: **”Sao cô làm gì mà lâu quá vậy?”**

– Tôn Hữu Nam: **”Tình hình sao rồi?”**

– Lục Kiều và Lạc Dĩnh: **”Tiểu Yến, mau nói đi!”**

**”Mọi người bình tĩnh, A Chấn đã không sao rồi, mặc dù viên đạn găm hơi sâu nhưng không phải chỗ hiểm nên không quá nguy hiểm”**

**”Vậy chúng tôi có thể vào thăm cậu ấy chưa?**

**”Hiện giờ A Chấn vẫn chưa tỉnh, chờ y tá chuyển anh ấy về phòng bệnh thường thì mọi người có thể vào thăm”**

Nói xong cô day day thái dương rồi đi vào phòng thiết bị của bệnh viện để thay quần áo.

Một lát sau, Cao Lãng làm xong phẫu thuật cũng vội vã chạy đến phòng bệnh của Trương Chấn

**”Chào mọi người”**

**”Cậu xong rồi sao?”**

**”Ừm. A Chấn sao rồi?”**. Vừa nói anh vừa lại giường bệnh xem xét vết thương của Trương Chấn

**”Triệu Yến là người làm phẫu thuật cho cậu ấy, cô ấy nói tình hình của cậu ấy đã ổn định”**

**”Cô ấy là ai? Nhìn sơ qua cách băng bó cũng biết là người rất chuyên nghiệp”**

**”Cô ấy là tiểu thư của Triệu gia cũng là bạn của chúng tôi”**

**”Nói cho tôi biết cô ấy làm ca phẫu thuật này trong bao lâu”**

**”1 tiếng rưỡi”**

**”Chỉ có 1 tiếng rưỡi?”**

**”Chỉ có gì chứ, cậu không thấy lâu sao?”**

**”Băng bó nhiều lớp như thế này thì chắc chắc viên đạn ghim rất sâu, bác sĩ như chúng tôi cũng phải mất 2 tiếng rưỡi mới có thể làm xong”**

**”Hả? Cậu nói thật sao?”**

**”Đúng vậy”**

Vừa lúc này, Triệu Yến bước vào, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt tò mò

**”Mọi người nhìn tôi như vậy là có ý gì?”**

**”Triệu tiểu thư, cô có thể nói cho tôi biết tiến trình của ca phẫu thuật này không?”**. Cao Lãng nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ xen lẫn ngờ vực

**”Đầu tiên chúng ta phải rạch đúng vị trí của viên đạn và lấy nó ra, mặc dù làm như vậy thì sẽ có cảm giác đau đớn hơn nhưng sẽ giảm bớt sự lan tỏa kim loại trong cơ thể, sẽ làm cho vết thương mau lành hơn. Còn các anh chỉ rạch chỗ gần vết thương rồi từ từ rạch thêm đúng không?”**

**”Cô nói rất đúng”**

**”Tôi chỉ làm như vậy thôi, các bước sau đều làm như bình thường”**

Lúc này Cao Lãng và mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng khâm phục. Ba mẹ Trương cũng thầm tấm tắc khen ngợi đứa con dâu tương lai này.

Chợt nghĩ ra điều gì đó, Lý Chí Tiền lên tiếng

**”Tiểu Yến rốt cuộc cô là ai vậy hả? Cô biết dùng súng, chế tạo dược liệu, cả phẫu thuật cũng biết nữa”**

**”Kể cả hack dữ liệu”**. Tôn Hữu Nam lên tiếng bổ sung

Triệu Yến nghĩ một lát rồi đi ra khỏi phòng bệnh, mọi người đều đi theo cô, chỉ có ba mẹ Trương ở lại phòng bệnh trông nom Trương Chấn. Ra ngoài, ai cũng đều nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi, cô từ từ cất tiếng

**”Mọi người biết Lộ Khiết chứ?”**

**”Bà ấy chính là huyền thoại trong giới sát thủ”**. Tôn Hữu Nam nghĩ rồi nói với giọng đầy hâm mộ

**”Bà ấy chính là bạn thân của mẹ tôi, cũng là người thầy của tôi. Năm tôi lên 10 tuổi, bà ấy dạy tôi tập võ, bắn súng. Năm tôi 12 tuổi, bà ấy dạy tôi cách chế tạo độc dược và thuốc giải. Năm tôi 15 tuổi, bà ấy dạy tôi cách làm những****cuộc tiểu phẫu và đại phẫu, lúc đầu tôi rất sợ nhưng vài lần sau rồi cũng quen”**. Tiểu Yến chậm rãi kể ra mọi chuyện, giọng nói có chút buồn

**”Nhưng bà ấy đã qua đời rồi đúng không?”**

**”Bà ấy trong lúc làm nhiệm vụ cuối cùng đã bị người ta ám sát, đó là chuyện của 8 năm trước. Và người chị dâu hiện tại của tôi là con gái của bà ấy-Thái Tuyết Nhi”**

**”Cô giỏi như thế liệu có liên quan đến hắc đạo?”**

**”Tôi là thủ lĩnh của băng Black Death. Mọi người biết chứ?”**

**”Cô nói cái gì? Black Death? Đó là băng nhóm dù không có quy mô nhưng rất lợi hại, bất kì nhiệm vụ nào cũng thành công, nhóm đó cũng vô cùng bí ẩn, chúng tôi hôm nay thật sự có diễm phúc khi biết được cả thủ lĩnh của bọn****họ nha”**. Lý Chí Tiền và Tôn Hữu Nam nghe cô nói xong liền trố mắt nhìn nhau, liền bật dậy múa may lung tung

Cô chỉ cười coi như lời khẳng định. Lục Kiều và Lạc Dĩnh nãy giờ cũng ngạc nhiên không kém

**”Tiểu Yến, chúng ta làm bạn 10 năm rồi nhưng tớ vẫn chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến chuyện đó”**

**”Tớ thấy mấy chuyện này không nên cho một cô gái đơn thuần như cậu biết sẽ tốt hơn. Được rồi, bây giờ tới lượt tôi hỏi, mọi người nói cho tôi biết A Chấn ngoài là Chủ tịch của Trương thị thì anh ấy còn có thân phận gì?”**

**”E hèm…Cậu ấy chính là Andrew-lão đại của bang Đại Long”**

**”Đại Long-tổ chức hắc đạo nắm giữ toàn bộ thế giới ngầm của trên dưới 20 quốc gia đó sao?”**

**”Cô cũng thật sự biết nhiều đó”**

Tam Chánh và Điền Hạo đứng bên cạnh lắng nghe mọi chuyện, hai người đều nhìn nhau gật đầu, họ thầm nghĩ *”Chỉ có người này mới xứng đáng làm chị dâu của chúng ta”*

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!

*Chu thị*Cả năm người vừa bước xuống xe đã bị đám phóng viên chặn lại, từng người đều đặt ra câu hỏi của riêng mình"Nghe nói Trương thị đã tuyên chiến với Tạ thị và Chu thị. Chuyện này có thật không vậy Trương tổng?""Hôm nay mọi người đến đây là vì chuyện đó phải không?""Bây giờ Chu thị và Tạ thị đang trong thời kì cực kì khủng hoảng, liệu mọi người có muốn thâu tóm luôn hai tập đoàn đó không?"Có người định hỏi tiếp nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Trương Chấn làm cho rợn người, tự giác lui ra. Bọn họ uy nghiêm bước lên phòng Tổng giám đốc. Cửa phòng không đóng, nhìn vào có thể thấy Chu Lập Thành đầu tóc rối như tơ vò ngồi xem hồ sơ. Trương Chấn lãnh đạm gõ cửa"Tôi đã nói là không muốn gặp". Chu Lập Thành bực dọc hét lớn"Ông cũng không muốn gặp tôi?"Nghe được giọng anh, ông ta lập tức ngẩng đầu, dùng ánh mắt đỏ ngầu vì thức khuya và giọng nói trầm đục hét vào mặt họ"Chúng mày còn đến đây làm gì nữa? Chúng mày chê tao chưa đủ thảm sao?""Đúng vậy. Chúng tôi chê ông chưa đủ thảm đó"Nói xong năm người liền bình thản bước vào, ngồi xuống sofa. Triệu Yến đặt tài liệu lên bàn, mỉm cười nói"Chu tổng, có vẻ công ti của ông sắp phá sản?""Con khốn, mày hại chết con gái tao, vợ tao thì trở nên điên loạn cũng vì mày. Đáng lẽ mày phải chết lâu rồi chứ""Tôi không làm chuyện thẹn với lòng, Diêm Vương không dám nhận tôi đâu""Mày...""Thôi vào vấn đề chính. Chúng tôi muốn mua lại tập đoàn này""Hừ, dù tao có phá sản cũng không bán cho chúng mày""Ông nên nhớ ông đang gánh trên vai khoản nợ 1 triệu USD""Thì sao?""Chẳng những vậy, ông sẽ phải ngồi tù nữa""Ý mày là gì?""Ông nghĩ chuyện ông rửa tiền đen cả thế giới này ngoại trừ những người có liên quan thì không ai biết sao? Thật tiếc, việc đó chúng tôi lại biết, còn có chứng cứ nữa""Sao mày lại biết?""Vậy là ông tự thừa nhận rồi. Tốt nhất là nên làm theo lời chúng tôi, chúng tôi sẽ trả nợ và giúp ông không phải ngồi tù, nếu không...""Được được, coi như tôi nghe mấy người"Triệu Yến hài lòng, ra hiệu cho Ngọc Trân đưa hồ sơ thu mua cho ông ta, vừa cầm được ông ta đã vội vàng kí ngay.Nhưng không lâu sau đó, cảnh sát đã bước vào phòng, trên tay còn cầm theo lệnh bắt người"Ông Chu Lập Thành, chúng tôi có bằng chứng về việc ông rửa tiền đen. Mời ông theo chúng tôi về sở cảnh sát hợp tác điều tra""Tôi...tôi không làm gì cả""Chúng tôi đã có bằng chứng cụ thể, mời ông theo chúng tôi"GIÂY sau thì ông ta đã bị còng tay, ánh mắt hiện rõ tia căm phẫn, quát to"Chúng mày là lũ khốn, dám lừa tao""Xin lỗi nha, chúng tôi là công dân lương thiện, không tiện che giấu"Chưa kịp nói câu tiếp theo, ông ta đã bị cảnh sát đưa đi, mọi người trong phòng nở nụ cười vui vẻ"GIẢI quyết xong một tên, nhanh chóng giải quyết tên còn lại""Được"...........................*Tạ thị*Bên trong phòng họp, không khí vô cùng căng thẳng, ai cũng có khuynh hướng rút cổ phẩn ra khỏi công ti để tránh chịu tổn thất cho bản thân. Bỗng Trương Chấn cùng mọi người từ ngoài bước vào khiến ai cũng bất ngờ, Trương Chấn tao nhã bỏ tay vào túi quần"Chào Tạ tổng""Trương tổng, ngọn gió nào đưa mọi người đến đây?". Tạ Việt Bân nở nụ cười giả tạo hỏi anh"Chúng tôi muốn thì sẽ đến, không cần ngọn gió nào thổi cả""Vậy mọi người đến đây làm gì?""Quản lí tập đoàn này, tạo điều kiện phát triển". Trương Chấn thẳng thắn nói"Ngài đang giỡn với tôi sao?""Tôi không rảnh đến vậy"Nói xong anh lập tức quăng tập hồ sơ thu mua cổ phần xuống bàn cho mọi người cùng xem"Bây giờ tôi là người có số cổ phần nhiều nhất ở đây, có quản lí hay không không phải do ông quyết định"Nghe tới đây, ông ta vô cùng bàng hoàng, lập tức cầm hồ sơ lên xem, còn cổ đông thì bất ngờ xen lẫn vui mừng, không ngờ lại có người giúp họ thoát khỏi việc chịu thiệt hại"Các người thấy rõ rồi chứ? Bây giờ ra ngoài đi, lúc khác sẽ tổ chức cuộc họp sau". Điền Hạo nghiêm túc nói"Vậy chúng tôi xin phép"Nói rồi ai cũng lần lượt rời khỏi, không khí bây giờ nồng nặc mùi thuốc súng, Tạ Việt Bân không kiềm chế được, đá mạnh chiếc ghế về phía Trương Chấn, anh dễ dàng ngăn cản được, bình thản ngồi xuống"Bất ngờ lắm phải không?""Không ngờ thằng nhãi như mày có bản lĩnh đến vậy. Ám sát bao nhiêu lần không chết, hôm nay lại có thể hạ gục được tao. Kể cả con đàn bà của mày cũng xứng đôi với mày lắm, khá lợi hại""Cảm ơn đã quá khen""Hừ""Tôi cũng định tha cho ông một mạng nhưng thấy ông không biết an phận, lại dám hợp tác với Jordan nên tôi nghĩ không cần thiết phải tha cho ông nữa""Vậy thì mày định làm gì tao?""Muốn thử?". Vừa nói anh vừa lấy từ túi áo khẩu súng lục ngắn"Có vẻ khẩu súng này nhìn bên ngoài thì rất bình thường, nhưng đạn của nó thì không""Ý mày là gì?""Cho ông biết, đạn của khẩu súng này trong lúc sản xuất đã được tôi cho thêm Brodifacoum* và Cyanide*, dành riêng cho ông. GIÚP ông có một cái chết nhanh nhất, đau đớn nhất và khó quên nhất""Mày..."Ông ta chưa nói xong đã bị Trương Chấn lạnh lùng bắn ngay vào tim, và đúng 20 giây sau ông ta lập tức tắt thở. Anh cầm khăn lau tay rồi cùng mọi người rời khỏi, không quên căn dặn người dọn xác.Nghe tiếng súng, nhân viên trong công ti đều sởn gai ốc, không dám nhìn vào xác của Tạ Việt Bân, chỉ tập trung làm việc và thầm cầu nguyện cho số phận của mình.