Cuộc nói chuyện của các đồ dùng học tập lớp 4

A. Về việc chị bị cô chủ hành hạ.

B. Về việc chị bị những đồ dùng khác bắt nạt.

C. Về việc chị bị cô chủ bỏ đi.

D. Về việc chị bị cô chủ bỏ quên.

Tính tôi vốn cẩu thả, học xong đâu vứt đồ ngay xuống đó, nên khắp phòng c ủa tôi chỗ thì thước kẻ chỗ thì bút chì. Mỗi thứ nằm một góc, bàn học cũng lung tung quyển thì đóng, quyển thì mở, quyển thì ngang quyển thì dọc. Tất cả cứ rối tung lên chẳng có nền nếp gì cả.

Nghĩ chúng là vật vô tri nên tôi chẳng để tâm đến, và có lẽ mọi chuyện sẽ cứ diễn ra như vậy nếu như không có
chuyện đó xảy ra. Đó là một tối thứ bảy nên tôi đi ngủ sớm hơn thường lệ, đang lúc ngủ say, bỗng tôi giật mình tỉnh giấc bởi những tiếng xôn xao lúc to lúc nhỏ. Tôi hoảng sợ, chẳng lẽ kẻ trộm đột nhập vào nhà, tôi đang định hét toáng lên để gọi mẹ thì bất chợt tôi thấy quyển sách trên bàn động đậy và nó nói rất to, giọng ồm ồm:

– Tôi buồn cho cậu chủ nhà mình lắm. Trước tôi bóng láng và đẹp đẽ như vậy mà cậu chủ chẳng hề quan tâm để tôi
bây giờ nhàu nhỉ chẳng khác gì mấy anh giấy vụn. Những bức tranh màu giờ cậu tô vẽ vào đủ thứ, trông khiếp quá. Nhiều lúc tôi chẳng dám nhìn ngắm khuôn mặt của mình nữa. Chiếc áo ni lông mẹ cậu chủ mua để mặc cho tôi, cậu chủ cũng nghịch để nó rách toạc ra và thế là tiện thể cậu xé toang cho vào sọt rác. Mùa đông đến nơi rồi sẽ lạnh lắm đây.

Tôi chợt nhận ra đó chính là quyển sách ngữ văn lớp 6. Chết thật! Bỗng tôi lại nghe tiếng sột soạt, thì ra anh Ba Lô đúng ra phải nằm trên tường lúc này cũng đang nằm vạ vật ở dưới đất, sau một hồi gãi khắp nơi anh cũng lên tiếng:

– Tôi cũng đâu kém anh, khi mẹ cậu chủ mang tôi từ siêu thị về tôi cũng đẹp và sạch sẽ, thế mà giờ đây, sau một thời gian quăng quật, mình tôi đầy đất và cát lúc nào cũng ngứa ngáy khó chịu. Nhiều lúc tôi muốn bỏ quách cậu chủ mà đi.

Lạnh quá ! Các anh ơi tôi cũng khổ không kém, dù tôi cũng chỉ là chiếc thước kẻ nhỏ bé, vậy mà cậu chủ cũng hành hạ tôi ra trò. Trước đây tôi lành lặn, bóng bẩy bao nhiêu thì giờ đây đầy mình tôi nham nhở những vết thương mà  không bao giờ có thể lành được. Số má thì chữ rõ chữ mờ, vạch cũng vậy, chẳng còn hình hài của cái thước kẻ nữa hu hu.…

Sau một hồi than thở khóc, chị thước kẻ lại nằm dài ra bàn, mắt nhìn lên trần nhà, ra dáng buồn chán lắm.

Tưởng như mọi chuyện đến đây là dừng lại, thì bỗng anh bút đang nằm trên bàn bỗng bật dậy, giọng đầy bực tức:

– Tôi định không nói nữa nhưng im lặng mãi tôi không chịu được, các anh xem, tôi bây giờ còn ra dáng một chiếc
bút nữa không. Mình mẩy tôi cũng cong queo, sứt sát, cả chiếc ngòi của tôi, trước đây trơn chu đi lại trên giấy dễ dàng đến như vậy, thế mà giờ đây đi trên giấy rất khó vì mấy lần câu ấy cắm xuống đất, hỏng hết cả ngòi. Đấy các anh xem cậu chủ đã đi ngủ từ bao giờ mà đến giờ này bút tôi vẫn chưa được đóng nắp.

Chiếc giá sách trên tường thì xuýt xoa kêu:

– Tôi lạnh lẽo và cô đơn quá, chẳng có chị vở, anh sách nào lên đây chơi với tôi cả, bụi phủ kín cả rồi. Tôi cũng chẳng còn được đẹp như lúc mới mua về nữa.

Cả sách và vở cùng lên tiếng:

– Tôi cũng muốn lên đó lắm nhưng cậu chủ đâu có cho chúng tôi lên. Chúng tôi bị quăng quật khắp nơi. Đau hết cả
mình mẩy.

Nghe những đồ dùng học tập nói về mình như vậy, tôi giật mình nhận ra quả là tôi quá cẩu thả và vô tâm.

Vừa nghĩ đến đó, tôi chợt nghe anh sách ngữ văn lên tiếng:

– Thôi chúng ta hãy bỏ đi đi, tôi không thể ở cùng cậu chủ cẩu thả lười biếng được nữa.

Tất cả sách vở lục tục đứng dậy, bỏ ra phía cửa.

Thấy vậy, tôi giật mình hét to:

– Không! Tôi không phụ lòng các anh nữa. Tôi hứa sẽ giữ gìn và cất đồ dùng học tập cẩn thận.

Đúng lúc đó tôi giật mình tỉnh giấc. Ôi hoá ra chỉ là một giấc mơ. Tôi vội vã nhìn quanh, may quá sách vở vẫn còn nguyên nhưng quả thật mỗi thứ một nơi, lung tung, bừa bộn.

Tôi vội vã vùng dậy thu dọn sách vở lên giá sách. Sau đó mới lên giường ngủ và trước khi đi ngủ, tôi tự hứa với mình sẽ không bao giờ đối xử với đồ dùng học tập như trước nữa.

Tính tôi vôốn cẩu thả, học xong đâu vứt đôồngay xuôống đó, nên khắốp phòng c ủa tôi chỗ thì thước k ẻ ch ỗ thìbút chì. Mỗi thứ nắồm một góc, bàn học cũng lung tung quyển thì đóng, quyển thì m ở, quyển thì ngang quyểnthì dọc. Tâốt cả cứ rôối tung lên chẳng có nêồn nêốp gì cả.Nghĩ chúng là vật vô tri nên tôi chẳng để tâm đêốn, và có lẽ mọi chuyện sẽ cứ diễn ra như vậy nêốu nh ư khôngcóchuyện đó xảy ra. Đó là một tôốithứ bảy nên tôi đi ngủ sớm hơn th ường lệ, đang lúc ngủ say, bỗng tôi giậtmình tỉnh giâốc bởi những tiêống xôn xao lúc to lúc nhỏ. Tôi hoảng sợ, chẳng lẽ kẻ trộm đột nhập vào nhà, tôiđang định hét toáng lên để gọi mẹ thì bâốt chợt tôi thâốy quyển sách trên bàn động đậy và nó nói râốt to, giọngôồm ôồm:– Tôi buôồn cho cậu chủ nhà mình lắốm. Trước tôi bóng láng và đẹp đẽ như vậy mà cậu chủ chẳng hêồquantâm để tôibây giờ nhàu nhỉ chẳng khác gì mâốy anh giâốy vụn. Những bức tranh màu giờ cậu tô vẽ vào đủ thứ, trôngkhiêốp quá. Nhiêồu lúc tôi chẳng dám nhìn ngắốm khuôn mặt của mình nữa. Chiêốc áo ni lông mẹ cậu ch ủ muađể mặc cho tôi, cậu chủ cũng nghịch để nó rách toạc ra và thêốlà tiện thể cậu xé toang cho vào sọt rác. Mùađông đêốn nơi rôồi sẽ lạnh lắốm đây.Tôi chợt nhận ra đó chính là quyển sách ngữ vắn lớp 6. Chêốt thật! Bỗng tôi lại nghe tiêống sột soạt, thì ra anhBa Lô đúng ra phải nắồm trên tường lúc này cũng đang nắồm vạ vật ở dưới đâốt, sau một hôồigãi khắốp nơi anhcũng lên tiêống:– Tôi cũng đâu kém anh, khi mẹ cậu chủ mang tôi từ siêu thị vêồtôi cũng đẹp và sạch sẽ, thêốmà giờ đây,sau một thời gian quắng quật, mình tôi đâồy đâốt và cát lúc nào cũng ngứa ngáy khó chịu. Nhiêồu lúc tôi muôốnbỏ quách cậu chủ mà đi.Lạnh quá ! Các anh ơi tôi cũng khổ không kém, dù tôi cũng chỉ là chiêốc thước kẻ nhỏ bé, vậy mà cậu chủcũng hành hạ tôi ra trò. Trước đây tôi lành lặn, bóng bẩy bao nhiêu thì giờ đây đâồy mình tôi nham nhở nh ữngvêốt thương mà không bao giờ có thể lành được. Sôốmá thì chữ rõ chữ mờ, vạch cũng vậy, chẳng còn hình hàicủa cái thước kẻ nữa hu hu.…Sau một hôồi than thở khóc, chị thước kẻ lại nắồm dài ra bàn, mắốt nhìn lên trâồn nhà, ra dáng buôồn chán lắốm.Tưởng như mọi chuyện đêốn đây là dừng lại, thì bỗng anh bút đang nắồm trên bàn bỗng bật dậy, gi ọng đâồybực tức:– Tôi định không nói nữa nhưng im lặng mãi tôi không chịu được, các anh xem, tôi bây giờ còn ra dáng mộtchiêốcbút nữa không. Mình mẩy tôi cũng cong queo, sứt sát, cả chiêốc ngòi c ủa tôi, trước đây trơn chu đi lại trên giâốydễ dàng đêốn như vậy, thêốmà giờ đây đi trên giâốy râốt khó vì mâốy lâồn câu âốy cắốm xuôống đâốt, hỏng hêốt c ả ngòi.Đâốy các anh xem cậu chủ đã đi ngủ từ bao giờ mà đêốn giờ này bút tôi vẫn chưa được đóng nắốp.Chiêốc giá sách trên tường thì xuýt xoa kêu:– Tôi lạnh lẽo và cô đơn quá, chẳng có chị vở, anh sách nào lên đây chơi với tôi cả, bụi phủ kín cả rôồi.Tôi cũng chẳng còn được đẹp như lúc mới mua vêồnữa.Cả sách và vở cùng lên tiêống:– Tôi cũng muôốn lên đó lắốm nhưng cậu chủ đâu có cho chúng tôi lên. Chúng tôi bị quắng quật khắốp nơi. Đauhêốt cảmình mẩy.Nghe những đôồdùng học tập nói vêồmình như vậy, tôi giật mình nhận ra quả là tôi quá cẩu thả và vô tâm.Vừa nghĩ đêốn đó, tôi chợt nghe anh sách ngữ vắn lên tiêống:– Thôi chúng ta hãy bỏ đi đi, tôi không thể ở cùng cậu chủ cẩu thả lười biêống được nữa.Tâốt cả sách vở lục tục đứng dậy, bỏ ra phía cửa.Thâốy vậy, tôi giật mình hét to:– Không! Tôi không phụ lòng các anh nữa. Tôi hứa sẽ giữ gìn và câốt đôồdùng học tập cẩn thận.Đúng lúc đó tôi giật mình tỉnh giâốc. Ôi hoá ra chỉ là một giâốc mơ. Tôi vội vã nhìn quanh, may quá sách v ởvẫn còn nguyên nhưng quả thật mỗi thứ một nơi, lung tung, bừa bộn.Tôi vội vã vùng dậy thu dọn sách vở lên giá sách. Sau đó mới lên giường ngủ và trước khi đi ngủ, tôi t ự h ứavới mình sẽ không bao giờ đôối xử với đôồdùng học tập như trước nữa.

Câu 1: Chị bút mực than vãn về điều gì?

A. Về việc chị bị cô chủ hành hạ.

B. Về việc chị bị những đồ dùng khác bắt nạt.

C. Về việc chị bị cô chủ bỏ đi.

D. Về việc chị bị cô chủ bỏ quên.

Câu 2: Có những ai chung cảnh ngộ với chị bút mực?

A. Anh cục tẩy, chị bút chì.

B. Anh hộp bút, mấy cô cậu vở ô li.

C. Anh bút chì, anh thước kẻ.

D. Anh thước kẻ, mấy cô cậu sách giáo khoa

Câu 3: Vì sao chúng lại than vãn, thút thít, sụt sùi?

A. Vì chúng phải làm việc cật lực, không có thời gian nghỉ ngơi.

B. Vì chúng giúp cô chủ học bài mà không được cô chủ yêu thương.

C. Vì chúng giúp cô chủ học bài mà cô chủ mãi không tiến bộ.

D. Vì chúng sắp bị cô chủ thay thế bằng những đồ dùng mới.

Câu 4: Em thấy cô chủ trong bài là người như thế nào?

→ Cô là người đã làm xấu, làm hỏng các bạn đồ dùng học tập yêu quý.

Câu 5 : Qua câu chuyện, em rút ra bài học gì cho bản thân?

→ Em cần giữ gìn đồ dùng học tập cẩn thận, sạch sẽ, sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng hơn.

Câu 6: Đóng vai cô chủ, viết 1-2 câu về hành động của cô chủ vào ngày hôm sau.

Hôm sau thấy ân hận, tôi đã cất tất cả chúng vào một nơi thật sạch đẹp. Tôi còn hứa sẽ không bao giờ làm hỏng chúng và các đồ dùng học tập sau này nữa.

Câu 7: Tìm các tính từ trong câu văn sau: “Sinh ra tôi là một cây bút đẹp đẽ, mới mẻ, bọc cẩn thận trong hộp nhựa, mà giờ mặt mũi tôi lúc nào cũng nhem nhuốc, bẩn thỉu”.

A. cây bút, đẹp đẽ, cẩn thận, mặt mũi, bẩn thỉu.

B. cây bút, đẹp đẽ, mới mẻ, nhem nhuốc, bẩn thỉu.

C. đẹp đẽ, mới mẻ, cẩn thận, hộp nhựa, nhem nhuốc.

D. đẹp đẽ, mới mẻ, cẩn thận, nhem nhuốc, bẩn thỉu.

Câu 8: Hãy viết 2 – 3 câu sử dụng dấu gạch ngang để liệt kê những hành động cần thiết để giữ gìn đồ dùng học tập.

Các đồ dùng học tập - bút, thước, sách vở là người bạn thân thiết của chúng ta. 

Sách - là đồ vật chúng ta không thể thiếu nó khi đến trường.

Câu 9: Dòng nào dưới đây chỉ gồm những từ ghép phân loại:

A. Trái cây, xe máy, đường sữa, xe đạp, đường bộ.

B. Tươi ngon, nhà cửa, bát đũa, bàn ghế, tình nghĩa.

C. Tàu hỏa, đường biển, ô tô, dưa hấu, máy bay.

D. Xanh xao, mạnh mẽ, ô tô, xe cộ, xe máy.

Câu 10: Thêm bộ phận cần thiết để hoàn chỉnh câu sau:

Vào mùa hè, hoa phượng nở đỏ cả một vùn trời.

#duongpavannoi