Đủ xa sẽ cũ đủ lạ sẽ quên review

                                    
                                          

Xa

Nơi xa nhất trên đời, chẳng còn là khoảng cách
kể từ ngày cả hai dùng lời im lặng để trừng phạt nỗi lòng của nhau...

Tôi đã từng yêu xa, cái loại tình yêu day dứt lòng người nhất, nhưng chẳng hiểu, chỉ vì thứ cảm giác mong đến ngày ôm siết nhau rất thật, lại chẳng đành lòng buông tay.

Những ngày ấy, điện thoại trở thành một phần quan trọng của tình yêu này. Đến nỗi, ăn cũng cầm điện thoại, tắm cũng cùng điện thoại, ngủ cũng cạnh điện thoại, ra đường cũng canh điện thoại nốt.

Bởi bên kia, người ta chỉ biết cập nhật tin tức của mình thông qua cái màn hình bé tí đấy. Mà bên đây, tôi cũng chỉ biết bày tỏ nhớ thương bằng những tin nhắn qua lại hết mực bình thường.

Lúc ấy chợt nghĩ, mình như vậy âu cũng là một phần may mắn lắm rồi. Chí ít ra có thể ngồi bất cứ đâu, dù ít hay lâu, dù xa nhau 16.660 cây số đi nữa, cũng có thể tíu tít biết bao câu chuyện trên đời trời đất với người ta.

Dù sao vẫn đỡ khổ hơn chị, cũng yêu xa, cũng nhớ thương người kia tha thiết. Mà ngặt một nỗi, chị quen anh ở cái độ Yahoo lúc bấy giờ là công cụ hiện đại và thịnh hành nhất mà mọi người có thể sử dụng để liên lạc với nhau. Mỗi lần chị và anh muốn gặp nhau là phải hẹn trước ngày giờ, năm tháng. Mà những lúc người này bận việc tức thời không rãnh được, hay người kia gặp mưa, trễ xe không chạy ra quán nhờ máy được. Thế là lỡ hẹn, rồi dỗi nhau mấy hôm liền.

Lúc đấy, phương tiện cứu cánh nỗi buồn nhiều nhất chính là những bức thư tay nhận gửi qua hàng chục ngàn cây số đường xe, đường tàu, đường bay chạy dài.

Chị đã đợi anh đến hết một thời con gái. Cái thứ tình yêu xa ngàn khoảng cách bào mòn hết cả thanh xuân và niềm tin con người. Nhưng đến cuối cùng, chị với anh cũng nhạt màu đã cũ trong nhau.

Tất cả bỗng xa đến nỗi, chẳng điều gì có thể cứu vãn được nữa rồi...

Chị cũng buồn đến mất ăn mất ngủ. Cũng khóc đến gầy rộc, xác xơ. Cũng trơ lòng ra đó cả mấy năm trời. Cạn kiệt hết một đời tuổi trẻ. Ráng mãi, chị mới chập chừng dứt ra.

Chia tay một người ở xa, là phải chấp nhận không còn cái nhìn sau cuối, không có những cái ôm từ biệt, tuyệt nhiên chẳng cần lời qua tiếng lại gì nhiều, chỉ việc lẳng lặng chặn hết mọi liên lạc của nhau.

Những ngày sau, họ yêu ai, bên ai ta cũng không còn biết, họ hạnh phúc hay đau khổ cũng chẳng có ta trong đó, họ thở hay cười cũng chẳng còn cùng thành phố với ta nữa rồi.

Bản thân, cứ nhiều lần đinh ninh rằng mình vẫn ổn, nhưng lâu ngày không còn nghe giọng họ sẽ thấy bồn chồn, lắm lúc nghe tin bên đấy mưa, lại chẳng hay họ có nhớ mang ô không, có mặc đủ áo ấm, choàng đủ khăn dày không. Mọi xúc cảm sau đó, nó không đau như những kẻ chia tay cùng thành phố với nhau, mà nó cứ ran rát, âm ỉ, mệt nhoài.

Tôi đã từng nghĩ, khoảng cách lớn nhất trên đời này chính là tình cảm của những người đã và đang yêu xa. Ngờ đâu hôm nay, tôi mới nhận ra thứ xa nhất thật sự lại chính là khoảng lòng của những con người dù ở cạnh bên nhau như vậy, nhưng đã sớm lười nói chuyện và quan tâm đến nhau, đã lười muốn biết người kia giờ đang làm chi, khỏe ốm thế nào.

Rồi cũng bắt đầu xa rời nhau hơn...

Xa ở những ngày, lòng người rơi gượng vào khoảng chờ chia tay.

Xa ở những khi ngồi cạnh nhau mà ý nghĩa cả hai chẳng ai chung đường được nữa.

Xa ở những lần phát hiện đâu đó sự phản bội của đối phương...

Cũng như hôm đấy, tôi đã khóc suốt chặng đường dài về nhà, không phải vì bộ phim tôi vừa xem, cũng không phải vì những ngày tôi vừa chia tay này, hay bất kì điều gì cả. Chỉ là, tôi thấy mình mệt mỏi và yếu đuối khi xa anh vậy thôi.

Tôi đã nghĩ, mình nhất định phải sống những năm tháng tuổi trẻ này yên bình nhất có thể. Tôi sẽ không cần một người đàn ông có bờ vai êm, hay những cái hôn mềm vị hạnh nhân năm ấy. Tôi cũng không cần một người đàn ông cùng tôi đi suốt đêm dài ngày rộng của cuộc đời. Bởi lẽ, tôi mệt rồi, tôi thèm cô đơn thôi!

Đơn giản mỗi ngày thức dậy, điều đầu tiên tôi nghĩ đến sẽ không còn là nụ cười hay giọng nói của anh. Tôi sẽ pha một tách trà, mang ra nhâm nhi bên hiên nhà, hít một hơi thở lành trên ban công lộng mùi nắng gió. Sau đó, tôi sẽ dỗ dành con mèo bông, nhìn nó cuộn lòng ngủ yên lành như một thói quen. Chiều tan tầm về,tôi sẽ hẹn một đứa bạn cũ lâu ngày chưa gặp, rồi cùng nhau đi ăn, hay thư giãn nơi một quán cà phê có nhạc êm chẳng hạn.

Tôi chợt nhận ra, sự phản bội của anh ngày đó, không phải vì khoảng cách của chúng tôi quá xa, mà vì tôi và anh đã không còn đủ gần để thấu hiểu nhau như những mối quan hệ khác. Thật ra những dạng đàn ông đó chẳng ai tệ bạc cả, chỉ là họ chưa đủ trưởng thành để dung dị và yêu chiều duy nhất một người bên cạnh mình thôi.

Những ngày sau gặp lại anh, dù đau, nhưng tôi hứa sẽ lặng yên, không chào, không nói. Vì khi một người đã bước ra khỏi đời tôi bằng những bão giông rồi, thì dù chạm mặt vẫn chỉ còn là một người dưng thôi.

Vốn dĩ, mảnh lòng tôi ngày xưa đã chết, tôi của ngày xưa cũng đã chết, từ ngày đem hết lòng mình mà yêu anh!

Những ngày sau, tôi sẽ tự hàn lại nỗi đau của lòng mình.

Tôi sẽ tự thương lấy chính mình, và quên anh!

Bởi tôi hiểu, khi một ngày trong nhau, cả hai chẳng ai đặt nửa kia vào vị thế quan trọng nữa, nghĩa là mối quan hệ đó, hai con người đó, sắp xa thật rồi...