Tóm tắt truyện hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện

Truyện này là của má Xú. Nó có thể được coi là anh em của Ma đạo tổ sưQuan trời ban phúc. Review nốt cho em nó đỡ lạc đàn. :v

Fic này thì ta sẽ không post văn án. Nói bo luôn đi.

Truyện kể về 1 anh fan cuồng của văn ngựa đực. Vì trót chửi tác giả và ném đá truyện mà bị xuyên vào trong truyện để sửa lại nội dung truyện sao cho hợp lý. Đã xuyên thì thôi đi, lại còn xuyên vào 1 tên nhân vật pháo hôi phản diện, là vật hy sinh.  Chính là sư phụ độc ác của nhân vật chính. Là 1 tên tiểu nhân bỉ ổi, cả ngày chỉ biết ganh tị với người khác, nghĩ các hại người, cụ thể là nhân vật chính. Người đã hành hạ, dồn ép nhân vật chính biến thành phản diện. Tên mà bị người người ném đá. Trong đó ném tích cực nhất chính là anh fan Thẩm Viên của chúng ta. Về sau bị nhân vật chính hắc hóa quay lại báo thù. Cắt lưỡi, bẻ hết chân tay mà treo lên cho đến lúc chết.Chính vì vậy mà khi xuyên vào tên sư phụ này. Việc đầu tiên Thẩm Viên nghĩ chính là..."ôm đùi nam chính, bảo toàn mạng sống".Nhưng đời đâu như nguyện, đâu phải muốn ôm là ôm. Còn phải lo sao cho hợp cốt truyện. Nếu không liền sẽ out...Vì vậy Thẩm Viên liền biến thành sư phụ Thẩm Thanh Thu của bé công Lạc Băng Hà. 1 sư phụ luôn giả vờ thanh cao lạnh lùng nhưng lại cứ vừa vô tình vừa cố ý thả thính với đồ đệ của mình. Làm đồ đệ yêu mình đến chết đi sống lại.

Sau mấy show ân ái ngọt ngào, thầy ngoan trò giỏi, người người hâm mộ ganh tị  thì chuyện gì đến cũng phải đến. Bé công vẫn cứ phải hắc hóa. Và người ép bé hắc hóa vẫn cứ phải là anh thụ.

Nhưng trong nguyên tác, bé mang theo thù hận mà hắc hóa thì ở đây, bé mang theo đau thương, mang theo trái tim tan nát mà hắc hóa. :(Rồi bé quay về vẫn cứ là trả thù. Nhưng trả thù kia là căm hận mà trả thù, còn đây là yêu hận mà trả thù. Trả thù mà mình còn đau khổ hơn người bị trả thù.

Trả thù đến lúc anh vì cứu mình mà chết thì lại hối hận, đau thương mà giữ lấy xác anh, nhất quyết tìm cách cứu anh sống lại.

Thực sự thì review không thể lột tả được hết độ nhây, lầy của các nhân vật. Từ nhân vật phản diện cũng không thể nào nghiêm túc mà phản diện được.Anh công thì mạnh thật, cường thật. Không sợ trời, không sợ đất. Sợ mỗi sư phụ không cần mình. Hắc hóa rồi, biến thành đại ma đầu rồi mà hở ra cái là có thể khóc. Khóc như 1 ảnh đế, nháy mắt liền có thể khóc. Đạt tiêu chuẩn diễn viên chuyên nghiệp chảy nước mắt trong 3 giây. Khóc đến anh thụ cũng phải bó tay. Nhưng mà bé chỉ như vậy với anh thụ thôi. Với người khác thì...1 khi chạm đến bé...À không chạm đến bé thì trường hợp ngoại lệ, hi hữu có thể tha đi. Còn chạm đến sư phụ bé thì...đừng mong xác còn nguyên. Tất cả đều không cần. Chỉ cần sư phụ. Vì 1 lần bị bỏ rơi mà lúc nào cũng sợ sư phụ sẽ bỏ rơi mình. Lúc nào cũng sợ mất đi. Làm mọi việc đều 1 lòng hướng về anh thụ. (Xu thế chung của các anh công trong truyện má Xú. Nhưng mấy anh kia lại lạnh lùng chứ ko trẻ trâu như bé này. :v)Anh thụ thì vừa khôn khéo, vừa thông minh, vừa yêu chiều bé hết sức.Thực sự thì ai đọc fic má Xú cũng biết rồi đấy. Review chắc ko cần nhiều đâu. Đọc rồi sẽ hiểu. :v


phụ Thẩm Thanh Thu- luôn thích tạo dáng thanh cao, sang chảnh để thả thính.


Đồ đệ Lạc Băng Hà- đại ma đầu ác độc, tài năng khóc nhè và làm nũng sư phụ.

Thể loại: Đam mỹ, hài hước, xuyên vào truyện (loạn, rất là loạn luôn).

LOL, đời này đúng là thật phong phú khi rơi vào bể truyện này. À, cũng phải nói thêm là tôi chưa đọc xong hết nhé, đang đọc phiên ngoại.

Ôi, vẫn biết trên đời có loại truyện dẩm dẩm ương ương cũng cực kì bựa này, nhưng lọt hố vẫn là một cảm giác mợ nó khó tả thành lời.

Review khó ở đấy!

Nguyên truyện là một tên độc giả bị rơi vào truyện YY ngựa đực tên mạng, lại còn nhập vai nhân vật phản diện, một người đương nhiên hi sinh dưới ánh hoàng quang của nam chính. Nhưng hệ thống max max tởm khiến cho phản diện Thẩm Thanh Thu đỡ không nổi, lại lấp hố các kiểu đồng thời cũng gei luôn với nam chính Lạc Băng Hà.

Tóm lại tôi thích Thẩm Thanh Thu. Còn tình huống trong truyện thật cmn máu tró luôn làm tôi tin nổi. Rồi cái cảm xúc WTF của nhân vật với hệ thống kia lại y xì cảm giác của tôi với tác giả đại nhân. Chính là “vãi chưởng”, giơ ngón giữa, thật là muốn cry,…

Nhân cái thời điểm bản thân đau khổ muốn chết vì việc cá nhân, tự nhiên vớ được một bộ khiến tôi cười điên đảo thế này, thật là may mắn. Cơ mà cũng phải nói thật, là tôi ghét thằng cha nam chính vãi cả chấy. Tính tình cmn dở hơi, cơ mà vì nam chính mà, đúng là buff máu trâu, cộng thêm cái định luật “nam chính không bao giờ chết” thật khiến tôi càng chướng mắt. Ban đầu đọc chắc chắn sẽ giơ bảng hô 10 điểm, xong càng về sau cứ sao sao ấy, không khen nổi. Đến đoạn Thẩm Thanh Thu thấy quá khứ rồi nghĩ chuyện cũ, toàn là một bầu trời moe + đáng thương của tên nam chính Lạc Băng Hà, tôi cũng ngơ ngẩn tiếc thương. Đệch, chả hiểu sao bản thân cứ như nhập vai phản diện Thẩm kia.

Ôi, nghĩ lại mà mệt.

Vẫn cái phong cách review như nồi, cơ mà tôi đây đang lạnh cóng cả tay không gõ tiếp được. Viết tạm rồi lưu tạm vào máy tính. Mong là nhớ để khi có mạng copy sang wp. Hehe! Đọc nốt phiên ngoại đây, mong là tam quan không thay đổi. Tác giả cũng quá là biến thái, bỉ, bựa đi.

Nhưng dù sao thì đọc xong vẫn thấm nhất là câu của tác giả: “Chỉ là truyện vui thôi mà, sân si chi cho mệt.” Cho nên đọc thì cần cân nhắc nhé. Hợp gu thì vui, không hợp thì tốn thời gian. Ấy vậy nhưng đây đâu phải việc kì lạ trong cái cuộc sống đu truyện.

Hồi tớ còn trẻ, ý là trẻ hơn bây giờ, một trong những lạc thú cuộc đời tớ chính là thưởng thức cái đẹp thuần túy, đặc biệt là cái đẹp đầu chình ình trên mặt mũi và body của những chàng trai. Như thể vũ trụ đã gửi lại cho tớ một tín hiệu là lạ, một ngày đẹp trời tớ phát hiện ra khái niệm gọi là “đam mỹ’ – với số trai đẹp được nhân lên gấp đôi và những tình tiết đậm đặc “tình huynh đệ”, tâm hồn đen thui của tớ đột nhiên sáng rực rỡ như đang đi lêu bêu trong nắng tháng bảy.

Những chuyện phía sau chắc ai cũng đoán được rồi, tóm lại thì tớ đã có một thời trâu trẻ rực cháy bên những nồi đam mẽo nóng hôi hổi vừa thồi vừa xơi. Đôi mắt cận thị này từng mài mòn qua vô số thể loại đặc sắc và đôi tay này cũng từng gõ ra một vài cấm thư chẳng dám công khai. Cho dù hiện giờ gu đọc sách của tớ đã thay đổi, cách viết bay hoa mỹ của văn học dành cho thiếu nữ Trung Quốc nói chung cũng như đam mỹ nói riêng không còn quá hợp với tớ nữa, nhưng đôi khi tớ vẫn muốn quay về đọc lại những bộ đam mỹ xưa, chìm sâu vào “tình huynh đệ” đầm ấm, xem các anh yêu nhau ngược nhau thịt nhau tung tóe. Có lẽ một phần nào đó trong tớ, chắc là phần này khá lớn, vẫn là một đứa con gái mười bảy tuổi bẩn bựa yêu cái đẹp điên cuồng, hú hét và đấm chăn thùm thụp khi hít được chút hint của couple nhà mình.

Tóm tắt truyện hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện

Số đam mỹ tớ đọc không phải là nhiều (Do gu chọn truyện của tớ nó kỳ quặc lắm) cũng chẳng ít, sương sương cũng vài chục bộ, nhưng để thật sự nhớ đến mà tìm đọc lại thì chẳng có mấy, thậm chí nhớ nhung đến mức khi xuất bản thành sách rồi cũng bất chấp gia cảnh nghèo bền vững mà tậu về ngắm nghía thì lại chỉ có một. Tất nhiên đó là bộ sách đang ngồi chễm chệ trên cái tiêu đề bài viết này, cũng là bộ sách đang lấp la lấp lánh trong những bức ảnh đính kèm bên dưới – Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện được viết bởi tác giả Mặc Hương Đồng Khứu.

Nếu các đồng mâm đồng chén cảm thấy cái tên Mặc Hương Đồng Khứu có hơi quen quen thì đúng rồi đó, chị ấy là tác giả của hai bộ đam mỹ đã làm mưa làm gió khắp hủ giới suốt thời gian qua – “Ma đạo tổ sư” và “Thiên quan tứ phúc”. Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện (Sau sẽ gọi tắt là “Hệ thống” cho đỡ tốn công đánh máy) là tác phẩm đầu tay, cũng là tác phẩm duy nhất tớ đọc của chị ấy. Tuy rằng hầu như mọi đánh giá đều nói rằng đứa con cả này chưa được hoàn chỉnh và đồ sộ, cũng không logic chặt chẽ bằng hai đứa em sinh sau đẻ muộn của nó, nhưng với tớ, với gu đọc truyện thích quay lô tô và trái tim sành sứ hang đi lậu cửa khẩu, như vậy cũng đã là đủ rồi.

Ai đó, mà hình như là tớ, từng gật gù rằng: “Đã bước chân vào ngôn tình đam mỹ mà còn chưa va phải xuyên không xuyên thư, ấy là chưa đi vào vùng kinh tế trọng điểm”, dường như “Xuyên” đã trở thành một trong những món đặc sản vô cùng phổ biến và kinh điển trong giới văn học thiếu nữ, chẳng bao giờ cũ mà cũng chẳng mấy khi chán. Tới nỗi hiện giờ mấy tay nhân vật trong sách cũng chẳng buồn ngạc nhiên khi một sáng thức dậy bỗng thấy xung quanh như phim trường cổ trang, còn trong đầu thì ong ong giọng nói sặc mùi Google dịch của một cái hệ thống hướng dẫn “Chúc mừng, bạn đã xuyên không xừ nó rồi!”

Đó chính là tình trạng của nhân vật chính trong câu chuyện này – Thẩm Viên. Vốn bản tính thích tự tìm kiếm niềm vui trong đau khổ, bạn Thẩm Viên này đã trả tiền để đọc một cuốn tiểu thuyết tu tiên ba xu khắp nơi là hố và fan service. Đúng là tự làm bậy không thể sống, cái kết của truyện đã khiến Thẩm Viên tức chết, trước khi chết còn tiện mồm rủa sả bạn tác giả cuốn sách kia một chặp, nhờ thế mà vô tình bị kéo vào cuốn sách dở hơi này, phải bôn ba xả thân lấp lấy chục cái hố sâu và vuốt lại đống tình tiết trôi não mà tác giả đã để lại.

Làm như từng đó là chưa đủ, Thẩm Viên còn “được” tham gia cuốn sách này với tư cách của Thẩm Thanh Thu – Phản diện chính của tác phẩm kiêm sư phụ của nam chính, một người có quá khứ phức tạp, có cả nùi tính xấu ti tiện, và tặng kèm thêm cái kết cục thảm thiết không nỡ nhìn thẳng.

Tóm tắt truyện hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện

Cả cuốn sách Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện là câu chuyện bạn Thẩm Thanh Thu cố gắng phấn đấu chạy theo cốt truyện, kiếm điểm theo nhiệm vụ của hệ thống, nuôi dạy phiên bản bé bỏng đáng yêu của nam chính, chạy trốn phiên bản cuồng ngạo điên tình của nam chính rồi yêu đương nhăng nhít với phiên bản thiếu nữ điên tình cũng của ông nam chính Lạc Băng Hà ấy, tạo nên một câu chuyện vừa ngọt vừa đắng, vừa chua lại vừa mặn, cũng tiện tay tạo nên hẳn một cộng đồng nữ giới có đam mê đặc biệt mà đọc chữ nào thấy tấu hài chữ đó.

Nếu bây giờ nhìn lại, cốt truyện của “Hệ thống” có thể nói là không có gì mới. Những chất liệu để tạo nên câu chuyện trải suốt ba tập sách của nhà Cẩm Phong có thể tìm thấy hết ở cơ số những tác phẩm cùng thể loại. Cốt truyện của “Hệ Thống” khá vững chắc và thông minh, nhưng không phải là không có plot hole, thậm chí vì là tác phẩm đầu tay của tác giả nên vẫn không thể tránh khỏi những chỗ ngây ngô đơn giản.

Dẫu vậy, một đứa mắc tập tính in vết của loài gia cầm là tớ lại đã hiến dâng lần đầu tiên đọc thể loại này cho “Hệ Thống”, để rồi từ đó chẳng thể đọc trọn vẹn được một tác phẩm nào cùng thể loại nữa. Bởi vì không chỉ có cốt truyện, mọi khía cạnh khác của “Hệ thống” như xây dựng nhân vật, cài cắm chỉ tiết hay hành văn đều là những điểm ăn tiền, đáng để rất lâu về sau khi nhắc tới tớ vẫn nhớ mãi không quên

Tóm tắt truyện hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện

Truyện được kể theo góc nhìn của Thẩm Thanh Thu, một người hiện đại mà nồng độ khắm bựa tưng tửng trong máu chắc cũng bằng mật độ xe trên ngã tư Khuất Duy Tiến lúc năm giờ. Nhờ có bạn cùng những câu phát ngôn vô cùng để đời của bạn mà mạch truyện này không bao giờ đâm đầu xuống chỗ đau đớn giằng xé tâm can, dẫu cho tình tiết có đang ôm cua qua những cung đường oan nghiệt cay đắng nhất.

Giọng kể của Thẩm Thanh Thu (hay của tác giả) tưng tửng hài hước, không quá màu mè hoa mỹ và có điểm gì đó rất cuốn hút người đọc. Cả bản edit mạng lẫn bản dịch chính quy đều đã làm nổi bật được điểm này. Có sự hài hước nhảm nhí tới bất logic của thể loại Sảng văn, cũng có đủ sâu lắng thâm trầm để làm tăng giá trị cho câu chuyện, mỗi thứ một chút, kết hợp nuột nà như cà phê đen cùng Ngôi Sao Phương Nam vậy. Đây là kiểu hành văn mà tớ cực kỳ yêu thích, và tớ thề là tớ có thể đọc mấy dòng lảm nhảm dở hơi của Thẩm Thanh Thu cả ngày mà chẳng bao giờ cảm thấy nhàm chán.

Song Thẩm Thanh Thu không phải chỉ có mỗi sự hài hước, mượn câu nói của một nhân vật trong sách, con người này “nhìn như vô tình nhưng lại có tình”, là một người thực tế, thông minh và tràn đầy lòng nhân hậu. Sự xuất hiện giữa chừng của bạn đã khiến cho câu chuyện dở hơi vốn thẳng tăm tắp tự nhiên cong veo như cái thước đo góc. Trong cảm nhận của tớ, Thẩm Thanh Thu phiên bản đã đổi hệ điều hành là một người rất dịu dàng, rất dễ mềm lòng và luôn luôn nghĩ tới người khác.

Cách bạn từ từ thay đổi vận mệnh bi thảm của từng nhân vật trong câu chuyện, cách bạn luôn nhân nhượng trước nước mắt cá sấu của nam chính Lạc Băng Hà khiến cho tớ luôn cảm thấy ấm áp và dễ thương mỗi khi đọc tới. Trong lần đọc đầu tiên, tớ luôn có cảm giác rằng tình cảm của Thẩm Thanh Thu với Lạc Băng Hà không hề sâu sắc. Nhưng rồi đến lần thứ hai, thứ ba và thứ n, những biểu hiện quan tâm nhỏ nhỏ của Thẩm Thanh Thu mới dần được nhìn nhận lại.

Tình cảm của bạn được giấu kỹ dưới lớp suy nghĩ tấu hài, cũng giấu kỹ bên dưới sự hoang mang của một thanh niên đã dành phần lớn cuộc đời để tin rằng mình thẳng tắp như dưa chuột, những tính tốt của bạn cũng rất dễ bị chính bạn giấu kín đi bằng lối hành xử vừa giả ham hố giả ngầu vừa cà lơ phất phơ.

Nếu đã nhắc đến Thẩm Thanh Thu, tớ lại phải nhắc kèm tới người khiến cho Thẩm Thanh Thu nhận ra bản thân mình cũng chỉ thẳng như cây thước dẻo – nam chính của cuốn sách Thẩm Thanh Thu xuyên vào – Lạc Băng Hà. Nói không phải mê tín chứ hiếm khi nào mình lại thấy đồng cảm với một bạn công đến thế. Cùng là hình tượng nam chính bá đạo hắc hóa các thứ các thứ, những điều khiến tớ phân biệt được Lạc Băng Hà với những anh nam chính khác chính là cái tình cách phức tạp của bạn. Tuy tính cách của bạn này thần kinh dở hơi lại được cái lụy tình, nhưng Mặc Hương đã khiến những điều đó trở nên thật hợp lý.

Tớ hiểu tại sao bạn lại đổ cái rầm sư tôn của mình, tại sao bạn lại cố chấp với tình yêu của mình như thế, mọi thứ đều rất hợp lý và gọn gàng, không khiến mình thấy lố lăng phản cảm. Mà nói thật chứ may là tác phẩm này được kể dưới góc nhìn của Thẩm Thanh Thu, chứ dưới góc nhìn của bạn Lạc Băng Hà này, câu chuyện có khi phải đổi tên thành “Hệ thống chống lụt của những độc giả đã khóc đến sưng mắt” mất, bởi vì đời bạn này thảm quá xá thảm.

Tóm tắt truyện hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện

Dàn nhân vật phụ cũng là một trong những điểm đặc sắc của truyện, mỗi nhân vật được xuất hiện, dù là trái tim bên lề hay người qua đường đều có bản sắc riêng độc đáo. Từ tuyến nhân vật tại Thương Khung Sơn Phái, tuyến nhân vật Ma Giới, hay cả đám quần chúng tu chân phái đứng đầy đường, không ai bị lẫn với ai. Tính cách của họ thậm chí cũng chẳng hề bị OOC luôn. Tuy phía trên tớ có nói rằng cốt truyện của Hệ Thống có một vài plot hole nho nhỏ, nhưng về mặt xây dựng dàn nhân vật thì tớ phải thực sự khâm phục tài năng của tác giả. Hiếm có một bộ đam mỹ nào tớ từng đọc lại có dàn nhân vật để lại nhiều ấn tượng như thế, vì thường sau khi đóng tab truyện, tớ chỉ còn nhớ mỗi tên của hai đồng chí nam chính thôi.

Hình như nay bon tay, viết dài quá rồi, tóm lại thì tớ khá hài lòng với khoản tiền đã bỏ ra cho cái boxet này (Ví em yêu của tớ cũng bày tỏ rằng nó rất vui! Lòng yêu cái đẹp ai mà chẳng có!). Sách được in ấn khá có tâm, đóng gói đẹp đẽ gọn gàng, ship về tay vẫn mới tinh tình tình. Nhà Cẩm Phong dịch thuật tuy không được hài bựa như bản edit mạng nhưng vẫn khá chỉn chu (Hình như có chỗ sai chính tả, tớ nhớ là ở tập ba).

Lúc mua sách tớ cũng đã xác định rằng mấy cảnh bỏng mắt sẽ ít nhiều bị cắt để sách nhìn trong sáng một tẹo, nhưng đến khi đọc sách mới thấy cái level cắt gọt của Cẩm phong nó khó đỡ đến mức nào. Kiểu như mỡ thì có chứ thịt nạc lơ thơ như gói cháo ăn liền. Bù lại trong sách có thêm một vài chi tiết mới không có trong bản edit mạng, đặc biệt một chi tiết trong số đó còn lấp được một plot hole nho nhỏ nữa cơ. Bù qua sớt lại, tớ cũng chẳng thiệt gì.