Show
Trên đời chẳng ai lo cho ta bằng mẹ Ước mẹ trẻ hoài như buổi mới gặp cha Ước con được sống suốt đời bên mẹ Mẹ muốn ăn cá thu con chẳng nề xuống bể Chẳng ngại lên ngàn kiếm đọt măng mai Mẹ vui vẻ gánh lấy phần khó nhọc Việc cơ quan, việc Đảng, việc nhà Đánh Pháp năm xưa, đánh Mỹ bây giờ Quen vất vả, mẹ quản gì sương nắng Đêm nay mẹ nằm rừng xa gió lạnh Mẹ nghỉ chưa hay đã thức rồi? Suốt cuộc đời chưa có lúc nghỉ ngơi Nghĩ thương mẹ, giận quân thù quá đỗi Lo trước mọi điều, mẹ thường ít nói Mắt tin yêu nhìn thấu tận đường xa Mọi giả dối quanh co mọi tàn bạo hận thù Đều nát vụn trước ánh nhìn của mẹ Dẫu cuộc đời là con đường dài thế Con sẽ đi qua mọi đèo dốc chông gai Bằng đôi chân của mẹ, mẹ ơi. Lưu Quang Vũ Minh họa sưu tầm LỜI BÌNH Bài thơ gồm hai mươi bảy câu thơ tự do phóng khoáng, nhiều cung bậc cảm xúc, ngôn ngữ thơ bình dị nhưng ý nghĩa sâu sắc khiến lòng người rung động. Những câu mở đầu nêu lên một chân lý hiển nhiên tự ngàn đời nhưng không phải ai cũng nhận ra: "Trên đời chẳng ai lo cho ta bằng mẹ". Đứa con là món quà vô giá mà cuộc đời ban tặng nên có người mẹ nào lại không yêu thương, nuôi dưỡng, chăm lo cho con mình? Điều mới mẻ nữa tác giả nêu trong câu thơ tiếp lại là một phản đề, một chân lý không phải người con nào cũng dám thừa nhận: "Cũng chẳng ai ta làm khổ nhiều như mẹ của ta". Thực tế, có ai yêu thương con bằng mẹ và có ai thương yêu mẹ bằng con? Nhưng tuổi trẻ vốn dại khờ, bồng bột, tác giả tự nhận mình là đứa con làm mẹ lo lắng, buồn nhiều nhất. Có lẽ do con trai hiếu động, thích làm theo ý mình? Hay bởi lòng mẹ mênh mông, dạt dào, bao dung như biển lớn? Hai câu thơ trên bình dị như không một chút dụng công nghệ thuật nhưng chạm tới trái tim người đọc bởi sự chân thành và sâu sắc đã khái quát lên những thông điệp cô đọng nhất của mối quan hệ mẹ - con trong mỗi gia đình. Hiểu rõ được điều ấy, chủ thể trữ tình nhận lỗi với mẹ, tự trách mình đã làm nhiều việc sai trái, hành động nông nổi, “ương ngạnh”, "mải chơi trốn học", mắc "nhiều lỗi lầm" khiến mẹ buồn phiền. Tuổi trẻ giàu khát vọng và ước mơ nhưng giờ đây người con chẳng ước gì cho cá nhân mình mà chỉ nghĩ đến mẹ: “Ước mẹ trẻ hoài như hồi mới gặp cha" để cho con "được sống suốt đời bên mẹ". Không những thế, phần thơ còn nêu lên giả định: "Mẹ muốn ăn cá thu con chẳng nề xuống bể/ Chẳng ngại lên ngàn kiếm đọt măng mai". Hai hình ảnh thơ "chẳng nề/ xuống bể" và "chẳng ngại/ lên ngàn" đối nhau cân chỉnh cho thấy tấm lòng hiếu nghĩa và sự quan tâm chân thật của người con trai mong báo đáp một phần ân tình của mẹ. Bao năm tháng gần gũi, người con thấu hiểu: "Mẹ vui vẻ gánh lấy phần khó nhọc/ Việc cơ quan, việc Đảng, việc nhà". Đất nước, quê hương nhờ có những người có tầm nhìn và đảm đang như mẹ, biết dự liệu: "Lo trước mọi điều... mắt thấu tận đường xa" và "quen vất vả chẳng quản gì sương nắng" nên "Đánh Pháp năm xưa, đánh Mỹ bây giờ", nhân dân ta mới giành được thắng lợi hoàn toàn. Dẫu cuộc sống có phức tạp thì: "Mọi giả dối quanh co mọi tàn bạo hận thù/ Đều nát vụn trước ánh nhìn của mẹ". Bài thơ kết thúc bằng lời tâm nguyện: "Dẫu cuộc đời là con đường dài thế/ Con sẽ đi qua mọi đèo dốc chông gai/ Bằng đôi chân của mẹ, mẹ ơi!". Dấu chấm cảm khép lại bài thơ hàm chứa biết bao cảm xúc. Mẹ là ngọn lửa luôn cháy sáng hết mình để tiếp thêm năng lượng cho các con. Đây cũng là lời tác giả tâm niệm với bản thân: Giữ gìn truyền thống của gia đình, đi tiếp con đường mẹ cha đã đi. Những câu này quyết không phải là lời hứa suông. Thực tế cả cuộc đời trải bao gian lao sóng gió mà vinh quang của Lưu Quang Vũ đã là minh chứng hùng hồn cho lời tự hứa ấy. Hơn nửa thế kỷ đã qua nhưng giá trị thẩm mỹ và nhân văn của bài thơ vẫn rất mới mẻ. Cùng nhiều nhà thơ khác, Lưu Quang Vũ đã góp phần đáng kể xây nên tượng đài Mẹ Việt Nam "Anh hùng bất khuất, trung hậu, đảm đang". THÁI DŨNG Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi: Trên đời chẳng ai lo cho ta bằng cha mẹ Cũng chẳng ai ta làm khổ nhiều như mẹ của ta Mẹ ơi nếu con được sống lại tuổi thơ Con sẽ chẳng bao giờ mãi chơi trốn học Đứa con trai nhiều lỗi lầm ươnh ngạnh Sẽ không lần nào làm mẹ xót xa [...] Dẫu cuộc dời ta là con đường dài thế Con sẽ đi qua mọi đèo dốc chông gai Bằng đôi chân của mẹ, mẹ ơi. Câu 1: Nếu được sống lhi tuổi thơ nhân vật con sẽ làm gì? Câu 2: Hãy nêu chủ đề đoạn thơ Câu 3: Hãy đặt nhan đề cho đoạn thơ Tuyển tập Bộ đề Đọc hiểu Áo cũ rồi mỗi ngày thêm ngắn hay nhất. Tổng hợp, sưu tầm 10 Bài thơ hay của nhà thơ Lưu Quang Vũ hãy hướng sự quan tâm giúp các em ôn tập đạt kết quả cao. Đọc hiểu Áo cũ rồi mỗi ngày thêm ngắn1. Đọc văn bản“Áo cũ rồi mỗi ngày thêm ngắn Chỉ đứt sờn màu bạc hai vai Thương áo cũ như là thương kí ức Đựng trong hồn cho mắt phải cay cay Mẹ vá áo mới biết con chóng lớn Mẹ không còn nhìn rõ chỉ để xâu kim Áo con có đường khâu tay mẹ vá Thương mẹ nhiều con càng yêu áo thêm Áo đã ở với con qua mùa qua tháng Cũ rồi con vẫn quý vẫn thương Con chẳng nỡ mỗi lần thay áo mới Áo dài hơn thấy mẹ cũng già hơn Hãy biết thương lấy những manh áo cũ Để càng thương lấy mẹ của ta Hãy biết thương những gì đã cùng ta sống Những gì trong năm tháng trôi qua…” ( Áo cũ, Lưu Quang Vũ) 2. Thực hiện các yêu cầu sau:Câu 1: Bài thơ được sáng tác theo thể thơ nào? Câu 2: Bài thơ có hai hình ảnh thân thương. Hãy chỉ ra hai hình ảnh đó? Câu 3: Em hiểu ý nghĩa của hai câu thơ sau như thế nào? Con chẳng nỡ mỗi lần thay áo mới Áo dài hơn thấy mẹ cũng già hơn Câu 4: Hình ảnh chiếc áo cũ trong bài thơ gợi cho em những suy ngẫm nào về cuộc sống? Tại sao? Đáp án đúng: Câu 1: Bài thơ được sáng tác theo thể thơ: 7 chữ Câu 2:Hai hình ảnh thân thương trong bài thơ là: + Hình ảnh “mẹ” + Hình ảnh “áo cũ” Câu 3:Ý nghĩa hai câu thơ: “Con chẳng nỡ mỗi lần thay áo mới/ Áo dài hơn thấy mẹ cũng già hơn”. Thể hiện sự yêu thương, xót xa của người con đối với mẹ mình vì người con ý thức được rằng, “mỗi lần thay áo mới” là khi đó con sẽ khôn lớn, trưởng thành hơn. Nhưng đồng nghĩa với sự trưởng thành ấy là sự già đi của mẹ. Câu 4:Hình ảnh chiếc áo cũ trong bài thơ gợi cho em những suy ngẫm về cuộc sốnglà: + Chiếc áo cũ thể hiện sự nghèo đói, lam lũ của những gia đình Việt ngày xưa. Vì những chiếc áo đó được vá đi vá lại để mặc, không có điều kiện để mua những chiếc áo đẹp đẽ, lành lặn hơn. + Chiếc áo cũ là hình ảnh gợi kỉ niệm thân thương, những kí ức đẹp đẽ tuổi ấu thơ. Vì trong từng chiếc áo cũ ấy là hình ảnh bàn tay mẹ khéo léo sửa lại từng sợ chỉ, từng vết rách cho chúng ta. + Chiếc áo cũ là hình ảnh tượng trưng cho những hy sinh, tần tảo của người mẹ. Xem thêm: >>> Đọc hiểu Quên hôm qua sống cho ngày mai trang 129 Top 10 Bài thơ hay của nhà thơ Lưu Quang VũLưu Quang Vũ (1948 - 1988) quê gốc ở Quảng Nam, sinh ra ở Phú Thọ, mất trong một tai nạn giao thông. Anh làm thơ từ thuở học cấp ba, rời ghế trường trung học, vào bộ đội anh viết rất nhiều và bắt đầu đăng báo. Năm 1968, hai mươi bài thơ đầu tay chọn in chung vào tập Hương cây. Anh cảm thụ đời sống không chỉ bằng nhận thức mà còn bằng cả giác quan. Cảm giác là hạt nhân đầu tiên trong cảm hứng của Lưu Quang Vũ. Đọc thơ anh ít thấy dấu vết của bố cục, cảm hứng liền dòng ào ạt, đầy ắp hiện thực và tưởng tượng, sách vở và đời sống hòa quyện thúc đẩy nhau trong các câu thơ dồn dập. Hoa tầm xuânCon đường này xưa có tầm xuân nở Dòng sông cũ cánh buồm giăng trắng xóa Nay cạn khô trong cỏ dại u buồn Những đền đài thuở trước đã tan hoang ở Những chùa cổ chiều mưa rêu ướt lạnh Chìm trong đất những chùm hương dĩ vãng Tầm xuân ơi hoa chết đã lâu rồi Nay ta về lặng lẽ tháng giêng hai Em nhắc chuyện những bông tầm xuân cũ Giọng em sáng như một chùm nắng nhỏ Ấm chiều sương run lạnh của chùa hoang Tro phủ lòng anh những trìu mến đã tàn Em chẳng biết em vô tư khêu dậy Và gió thổi quanh em, tóc rối. Những bông hoa đã mất vụt bay về Như giọt sương run rẩy cạnh đường đi Như hoa vẫn còn hồng trên mặt đất Hoa tìm mùa xuân suốt đời chẳng gặp Anh suốt đời chẳng gặp sắc tầm xuân Em hồn nhiên em chẳng biết anh buồn Em cứ kể về loài hoa bé nhỏ Những chùm hoa nở bừng trong gió Những chùm hoa ngày cũ chết lâu rồi. Hoa tầm xuânNửa đêm nỗi nhớ...Em kỳ lạ làm sao, tôi vừa yêu vừa sợ Đã tránh đi vẫn muốn tìm gặp nữa Quá xa xôi em lại quá gần Lúc kiêu ngạo lúc như cô gái nhỏ Xách đôi guốc mòn trong khu rừng lạ Nhiều bùn lầy và đom đóm ma Tôi thương em thương đến xót xa Em quá hiểu tôi, tôi e ngại Khao khát của em không phải của người con gái Không có ở người con trai Nỗi buồn riêng trong cây Chỉ có mình em biết Suốt đời không ngủ được Là ngọn gió heo may Trời rộng của anh ơi Biết em xa thẳm thế Vẫn muốn bồng trên tay. Nơi đảo xa chỉ nước với trời Nơi cát vắng em đi bao ngả gió Nửa đêm nỗi nhớ Đập cửa gọi thành tên Lần đầu tiên nghĩ trọn về em Chẳng biết giấu lòng mình Anh trẻ dại anh có bao tính xấu Trước mắt em anh cứ huyên thuyên Đỏ mặt sợ mình lố bịch Có ích gì đâu có cách nào cứu vãn Người đã lên đường, tàu đã đi xa Anh chỉ là ngọn lửa ở thềm ga Sao cứ đêm ngày khao khát Nghĩ về em không một phút nào yên Ngoài kia mưa trong nắng sáng bừng lên Như những nắm hoa ai ném vào cửa kính Dẫy phố xám hết nằm trong gió lạnh Em đi xa em trở lại rồi Anh vẫn rụt rè không dám nói Chẳng lẽ em chưa biết hay sao Em lấy nụ cười giấu nỗi lo âu Che yếu mềm bằng lời giễu cợt Em gượng bông đùa mà anh muối xát Ước chi còn tất cả để trao em Mơ ước, tình yêu, nỗi vui sướng đầu tiên Gửi em hết, em đừng đi vắng nữa Nằng mong manh, cành xoan cao bỡ ngỡ Những dòng thơ anh viết đã vui hơn Ta sẽ ra ngoại thành xem rau cải lên non Em trẻ đẹp như ngày ta mới gặp Anh lại có sự tươi bền của đất Nói với thời gian bằng sắc cỏ xanh rờn. MưaEm đứng bên anh nồng nàn mùa hạ Chưa kịp lời tình tự Trời đã òa cơn mưa Vườn run lên trong nước mắt trẻ thơ. Mắt em ướt nhòa sung sướng Nước rửa sạch bụi đường trên trán Tóc hóa thành dòng suối màu đen Những chậu thau đồng lanh canh dưới hiên Những mái tôn ào ào nước dội Trẻ hò reo, xe bóp còi inh ỏi Đường thành sông nước xiết trôi băng Những cánh hoa kim phượng như những chiếc thuyền vàng. Chở niềm vui đơn sơ, kỳ lạ Mưa rộng dài xóa những nỗi lo riêng - Thôi anh đừng nói với em anh đừng nói với em Về hạnh phúc khó khăn về đường dài xa ngái Đừng dò hỏi tương lai đừng đắn đo e ngại Đừng thổ lộ yêu thương đừng nhắc chuyện xa xưa Anh hãy nghe tiếng mưa tiếng mưa tiếng mưa Trên những cánh đồng đất nâu tơi tả Ướt đẫm cả tiếng cười ướt đẫm cả lưỡi cày cả hạt ngô mầm mạ... Các tường nhà trong một sắc áo chung Chùm vải sẽ sai quả mận sẽ hồng Cửa kính ướt sẽ thành gương trong trẻo Tất cả sẽ giản đơn, chân thành, dễ hiểu Trên đất đai từng đau khổ của ta Em đưa tay hứng những hàng mưa Bàn tay như đài hoa như búp lá - Thôi anh đừng nhìn em đừng nhìn em nữa Em hiểu điều gì đã gắn bó đôi ta Em hiểu điều gì... Ôi tiếng mưa tiếng mưa. Tiễn bạnNgày mai mày đi xa Bỏ lại gian phòng, những bức tranh Cái máy hát cũ Tập apollinaire dịch giở Quảng Trị mùa gió Lào Cuộc chiến còn dai dẳng Hai bên chĩa súng vào nhau Tuổi trẻ buồn, những chuyến đi, bao câu hỏi không lời giải Đất nước mênh mông nắng cháy Mai Nguyễn mặc áo lính, khoác ba-lô Khánh xuôi về Phòng, mình ở lại Người ra đi không biết đi làm gì Người ở lại không biết ở lại làm gì Đêm mưa thức với nhau trong quán cà phê Đốm thuốc cháy môi không nói. Tinh mơ một thằng con giai râu rậm lên xe Không cô gái nào vẫy theo Ra tiễn chỉ có hai anh trông có vẻ dở người Ngồi uống một ấm trà ở ngã tư chợ Hôm Hẹn nhau viết thư rồi im lặng Xe chạy Khánh bỗng vội vàng căn dặn: "Đi đường cẩn thận Gặp nơi ẩu đả phải tránh cho xa Kẻo mang vạ vào thân". Chiếc xe khuất phố Mây xám bay đầy trời. Tiễn bạnGửi mẹTrên đời chẳng ai lo cho ta bằng mẹ Cũng chẳng ai ta làm khổ nhiều như mẹ của ta Mẹ ơi nếu con được sống lại tuổi thơ Con sẽ chẳng bao giờ mải chơi trốn học Đứa con trai nhiều lỗi lầm ương ngạnh Sẽ không lần nào làm mẹ xót xa. Ước mẹ trẻ hoài như buổi mới gặp cha Ước con được sống suốt đời bên mẹ Mẹ muốn ăn cá thu con chẳng nề xuống bể
Chẳng ngại lên ngàn kiếm đọt măng mai Nhưng xứ sở ta quân Mỹ tới rồi Cùng bè bạn con lên đường đuổi giặc. Mẹ vui vẻ gánh lấy phần khó nhọc Việc cơ quan, việc Đảng, việc nhà Đánh Pháp năm xưa, đánh Mỹ bây giờ Quen vất vả, mẹ quản gì sương nắng. Đêm nay con nằm rừng xa gió lạnh Mẹ nghỉ chưa hay đã thức rồi? Suốt một đời chưa có lúc nghỉ ngơi Nghĩ thương mẹ, giận quân thù quá đỗi. Lo trước mọi điều mẹ thường ít nói Mắt tin yêu nhìn thấu tận đường xa Mọi giả dối quanh co mọi tàn bạo hận thù Đều nát vụn trước mắt hiền của mẹ. Dẫu cuộc đời là con đường dài thế Con sẽ đi qua mọi đèo dốc trông gai Bằng đôi chân của mẹ, mẹ ơi. Gửi mẹNơi ấyỞ nơi ấy có một đồi mua tím Có con đường đất mịn mát chân đi Ở nơi ấy có một rừng bưởi chín Có người em bé nhỏ ngóng ta về. Tia nắng hạ sáng bừng trên lá cọ Chim chào mào ăn hạt dẻ mùa thu Rơm khô ủ những quả hồng chín đỏ Ngọn gió chiều, hoa sở trắng như mưa. Ở nơi ấy, suối thành sông mùa lũ Xuyên qua rừng, ngập ướt cả bờ lau Đèn nhựa trám tinh mơ em nhóm lửa Sương mịt mù trước cửa, thấy em đâu. Gương mặt ấy, nụ cười bên lửa thắm Quả doi rừng trong nón để phần nhau Ở nơi ấy vị măng vầu chẳng đắng Củ sắn lùi ống nứa vẫn thơm lâu. Hoa chẳng sớm và trái không quá muộn Xuân không nhanh và đông chẳng kéo dài Mỗi khóm lá một hương rừng bí mật Nắng dong vàng thung lũng tiếng ong bay. Tôi đã đi bao đường xa tít tắp Bao mùa đông mùa hạ đã trôi qua Bao cửa bể, xóm thôn, thành phố rộng Một vùng quê nơi ấy ngỡ phai nhòa. Nếu em biết những gì tôi đã sống Những buồn vui tôi đã có trong đời Nếu em biết bây giờ tôi khác lắm Buổi cùng em kiếm củi ven đồi? Người ta bảo: cả em giờ cũng khác Đã con bồng, con dắt, nhớ chị tôi... Có sao đâu: trái mùa thu vẫn thắm Mây mùa thu vẫn trắng những chân trời. Nếu em biết rằng tôi, tôi vẫn nhớ Vẫn là con suối lũ của rừng xưa Con tu hú dưới lùm hoa chuối đỏ Ngọn lửa hồng em ủ giữa chiều mưa? Vẫn nguyên vẹn những hoa rừng thơ dại Đã dạy tôi biết chia ngọt sẻ bùi Vầng trăng lớn mọc lên từ phía ấy Ngọn gió rừng vẫn thổi giữa hồn tôi. Nơi ấyEm - tình yêu những năm đau xót và hy vọngEm đi, phố ngày mưa suốt đường dài không nói cánh cửa chiều khép lại hoa đầm đìa mưa ướt chói trên cao ga ngổn ngang gạch đổ, những toa tàu như năm tháng nặng buồn em có nhớ ta đi giữa cỏ hoang và gỗ đá giữ trong lòng ngọn thác trắng trào sôi một tình yêu không biết nói cùng ai đến điên dại đến nghẹn ngào đau đớn mặt anh vỡ trong tấm gương thất vọng em ơi ngày ấy em đâu? hoa cúc xanh tuổi nhỏ chết từ lâu những hòm xiểng chất đầy khu phố chật những bãi rác những thùng xe cũ hỏng những bạn bè thơ trẻ đã già nua đêm chiến tranh thành phố tối âm u không đèn sáng lời ru không bếp lửa ghế công viên hóa bầy dã thú nằm im lìm dưới mặt trăng đen xác người trôi trên biển sóng xô tan huyệt bom tối ầm ào cơn gió hú ta đi suốt một đời đau khổ chân lỡ lầm bao ảo ảnh chờ mong anh vẫn nhen một ngọn lửa âm thầm hình bóng em chập chờn trong lửa ấy (ai trong đời chưa một lần mơ thấy không có quyền phán xét những câu thơ) sóng khát khao đập cửa đêm ngày nên chói chang đời anh, em tới mắt em mở với chân trời xa vợi nhưng hơi ấm anh cầm là ấm của bàn tay em bằng xương bằng thịt đây rồi anh đợi mãi, cuối cùng em đã đến hơi thở em từ lâu anh đã thuộc tóc em đây lời nói của em đây nhặt anh lên trong cỏ sắc đường dài như bóc một lá thư chưa kẻ nhận và thương mến có nghĩa là hy vọng anh tin đời theo nghĩa lứa đôi... con tàu nào mang gió ấy ra khơi chẳng hề có một ngày cập bến đích của nó luôn luôn là phía trước là chân trời mãi mãi ở trong em. Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa Xóa nhòa hết những điều em hứa Mây đen tới trời chẳng còn xanh nữa Nắng không trong như nắng buổi ban đầu. Cơn mưa rào nối trận mưa ngâu Xóa cả dấu chân em về buổi ấy Gối phai nhạt mùi hương bối rối Lá trên cành khô tan tác bay. Mưa cướp đi ánh sáng của ngày Đường chập choạng trăm mối lo khó gỡ Thức chẳng yên dở dang giấc ngủ Hạnh phúc con người mong manh mưa sa. Bản nhạc ngày xưa khúc hát ngày xưa Tuổi thơ ta là nơi hiền hậu nhất Dẫu đường đời lắm đổi thay mệt nhọc Tựa đầu ta nghe tiếng hát ru nhau. Riêng lòng anh anh không quên đâu Chỉ sợ trời mưa đổi mùa theo gió Cây lá với người kia thay đổi cả Em không còn màu mắt xưa. Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa Thương vườn cũ gẫy cành và rụng trái Áo em ướt để anh buồn khóc mãi Ngày mai chúng mình ra sao em ơi. Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưaPhố taPhố của ta Những cây táo nở hoa Mùa thu đấy Thân cây đang tróc vỏ Con đường lát đá Nghiêng nghiêng trong sương chiều. Năm nay cà chua chín sớm Trên quầy hàng đỏ hồng Chị thợ may đi lấy chồng Chị thợ may góa bụa Năm nay tôi mặc đồ đen. Bác đưa thư, có thư ai đấy? Bác đưa thư kéo chuông Ti-gôn hoa nhỏ Rụng đầy trước hiên. Riêng bác thợ mộc già buồn bã Thở khói thuốc lên trời Anh thợ điện trên mái nhà mắc dây Bà giáo về hưu ngồi dịch sách Dậy cậu con tiếng Pháp Suốt ngày chào: bông-dua. Phố của ta Phố nghèo của ta Những giọt nước sa Trên cành thánh thót Lũ trẻ lên gác thượng Thổi bay cao bao bong bóng xà phòng. Em chờ anh trước cổng Con chim sẻ của anh Con chim sẻ tóc xù COn chim sẻ của phố ta Đừng buồn nữa nhá Bác thợ mộc nói sai rồi Nếu cuộc đời này toàn chuyện xấu xa Tại sao cây táo lại nở hoa Sao rãnh nước trong veo đến thế? Con chim sẻ tóc xù ơi Bác thợ mộc nói sai rồi. Phố taÁo cũÁo cũ rồi, mỗi ngày thêm ngắn Chỉ đứt sờn màu bạc hai vai Thương áo cũ như là thương ký ức Đựng trong hồn cho mắt phải cay cay. Mẹ vá áo mới biết con chóng lớn Mẹ không còn nhìn rõ chỉ để xâu kim Áo con có đường khâu tay mẹ vá Thương mẹ nhiều con càng yêu áo thêm. Áo đã ở với con qua mùa qua tháng Cũ rồi con vẫn quý vẫn thương Con chẳng nỡ mỗi lần thay áo mới Áo dài hơn thấy mẹ cũng già hơn. Hãy biết thương lấy những manh áo cũ Để càng thương lấy mẹ của ta Hãy biết thương những gì đã cùng ta sống Những gì trong năm tháng trôi qua... Áo cũ |