Gà và thóc là gì

Tôi đã từng nghe Nhà Thơ Xuân Sách kể về anh, tiếc chưa có dịp hầu trà anh: Người anh đáng quý trọng,Xin trích một truyện ngắn tiêu biều để tưởng nhớ anh.Nguyễn Hòa vcv

Thật tội nghiệp cho gã ! Thà gã cứ nghĩ mình là một cục cứt để rồi mà sợ chó, thì đời gã chẳng đến nỗi khổ như vậy. Chó đang thưa vắng dần. ở làng quê bây giờ, có bói cũng chẳng tìm thấy bóng dáng một chú chó nhỏ. để phòng bệnh dại, người ta đã triệt chó. Trên vùng núi cao, ở những bản xa mù, thi thoảng lắm mới có tiếng chó sủa eo óc, nghe như tiếng ếch kêu. Mà cũng chẳng biết có phải đáy là tiếng chó sủa thật không, hay chỉ là chút ký ức vẩn lên trong tâm trí người bộ hành mệt mỏi, thập thõm bước trên những con đường rừng khuya khoắt, mong có chổ dừng chân, muốn gặp một bản làng, mà rồi nghĩ ra vậy. Chỉ ở Hà Nội mới có chó. Rất nhiều chó. Chó ngào ngạt suốt một rẻo đê Nhật Tân. Nhưng đó lại là những con chó hoà bình, chẳng có gì phải sợ. Khốn nỗi gã lại là hạt thóc. Một hạt thóc bé nhỏ nên mới sợ gà. Mà gà thì ở đâu chẳng có. Chúng sinh sôi nảy nở đàn đàn lũ lũ ở các nông trường, các trại gà công nghiệp, các làng quê xóm bản. đến cả những phố phường sầm uất, sang trọng, ồn ã người xe, cũng có thể bất thần nghe thấy tiếng gà gáy te te ngay trên ban-công, ở những biệt thự cao tầng chìm lấp sau những giàn hoa giấy khuê các. Bởi vậy tính mạng gã luôn bị đe doạ !

May sao, có một người hiểu được nỗi bất hạnh ấy của gã. đó là ông bác sĩ tâm thần. Ông niềm nở đón gã vào viện. Bệnh viện của ông cũng lạ. Nó chẳng giống những bệnh viện tâm thần mà ta thường thấy. Nhìn khắp bốn phía chẳng có tường ngăn, rào chắn. Ngày đêm cửa mở thông thống. Bệnh nhân không ai bị trói giữ, giam nhốt. Ðến nỗi chính gã cũng chẳng biết mình mang bệnh và đang ở trong một bệnh viện tâm thần. Gã hoàn toàn tự do, có thể thơ thẩn đi hái thuốc cùng mấy cô y tá trẻ đẹp, có thể suốt ngày ngồi đàm đạo văn chương với mấy ông bác sĩ. Ðôi lúc cao hứng, gã còn mang những bài thơ gã viết bằng tiếng Pháp đọc cho bác sĩ nghe. Rồi ông bác sĩ cũng lại mang những bài thơ viết từ thời đang còn là sinh viên Trường Y ra đọc, nhờ gã góp ý, sửa chữa. “ Nói gì thì nói, chứ cái khoản văn chương thơ phú này, em cứ phải tôn ông anh là bấc đại sư phụ ”. Thế thì ai dám bảo gã là hạt thóc. Chỉ được cái bố láo !

Cứ thế, gã được kính trọng, được cư xử thân ái như cư xử với một con người. Và bằng tấm lòng nhân ái ấy, ông bác sĩ tài ba đã cứu được gã, đă đưa gã từ cõi mộng mị hoang tưởng về nơi xứ người. Ông anh làm nghề gì ? Tớ là nhà văn. Cóc phải ! Người ta bảo ông anh là hạt thóc ! Bậy ! Tớ là con người. Cậu nói gì mà lạ thế ? Tớ là người !

Gã tròn mắt kinh ngạc thật sự. Còn bác sĩ thì tủm tỉm cười, gương mặt thật rạng rỡ. Sau đó ít ngày, gã ra viện. Cuộc chia tay thật bịn rịn. Rồi gã thung thăng ra về. Nhưng thật oái oăm, chính lúc ấy, cái lúc gã đang ung dung bước như một con người ấy, thì ở xóm ven đê, lại vút lên tiếng gà gáy. Thế là gã lại co cẳng chạy. Gã chạy tất tả, chạy cuống quýt, lao bừa vào bụi rậm, vào các xó xỉnh khuất lấp để lẩn trốn. Bác sĩ há mồm kinh ngạc. Ông không hiểu sao căn bệnh tái phát nhanh đến thế. Khó nhọc lắm, bác sĩ mới lôi được gã lẩy bẩy từ sau bồ thóc ra. Ông anh làm sao thế hả ? Con gà... con gà... gã líu lưỡi lại. Ông anh có phải là hạt thóc không ? Bậy ! Tôi không phải là hạt thóc. Tôi là người. Là con người ! Thế sao thấy gà anh lại chạy ? Khổ ! Cậu thấy đấy. Tôi không phải hạt thóc. Nhưng con gà, vâng, chính là con gà ấy, nó vẫn cứ tưởng tôi là hạt thóc thì sao ?

Đã 2 tuần hơn trôi qua kể từ ngày đầu năm, dù đã dành cả buổi giao thừa để nhìn nhận lại những thất bại và tiếp tục cố gắng cho năm nay, nhưng chưa được bao lâu thì anh đã lại vấp ngã nữa rồi và vật cản mà anh vấp phải, không gì khác, là thứ anh đang muốn tạm tránh xa nhất có thể, là tình yêu, là em.

Anh không có nhiều bạn bè thân thiết, và cũng ít tâm sự với người thân nên trong đợt dịch vừa rồi, ngoài vài lần phải tiếp xúc và lâu lâu tâm sự với bạn trọ do ở chung nhà và cùng chia sẻ một hoàn cảnh éo le, cũng như lâu lâu được bố mẹ gọi hỏi thăm thì hầu hết thời gian anh đều ở một mình và nằm trăn trở về nhiều thứ.

Trong lúc đang trăn trở làm sao để trả tiền trọ tháng tới thì may sao, dịch lại sắp hết, và anh được gọi đi làm sau gần 3 tháng từ lúc phỏng vấn và anh được gặp em. Có thể với em thì anh cũng như bao người khác, nhưng với một thằng như anh, một thằng vừa dành hầu hết thời gian trong nửa năm vừa qua chỉ ở một mình, thì chỉ một chút sự quan tâm của em thôi cũng đủ khiến anh cảm thấy đặc biệt. Chỉ tiếc là, anh đã quyết định sẽ không dấn thân sau vào tình yêu, nên dẫu em có thật sự cư xử với anh đặc biệt hơn những người khác thì lần này anh đã quyết định không dấn thân sâu vào tình yêu. Và nếu có, thì chỉ sẽ là chăn gà, đánh nhanh rồi chuồn, chủ yếu để vơi đi phần nào cảm giác cô đơn trong khoảng thời gian một mình vừa rồi.

Và đúng, đến anh cũng không tin là anh đã làm được, anh đã chủ động chạm môi em vào buổi hẹn thứ hai khi em chủ động rủ anh đi xem phim. Nhưng anh nào ngờ chỉ nụ hôn giản đơn như vậy, lại khiến anh lưu luyến đến không ngờ. À mà cũng không hẳn là giản đơn đến vậy, anh tin là lí do nó có thể khiến anh lưu luyến đến vậy, ngoài cái fact nó là nụ hôn đầu của anh dù anh đã có người yêu trước đó, thì còn nó là bởi vì trong lúc ta bên nhau, trước lúc nụ hôn đó xảy đến, em đã trao cho anh những cảm giác vô cùng ấm áp.

Đó là cái dựa đầu lên vai vai thì thầm bên tai của anh. Đó là cái ôm thật chật của em giúp xóa tan đi cái se se lạnh của Sài Gòn vào giữa tháng 12 vào lúc 2 giờ sáng. Đó là hàng giờ ta ngồi hát bên nhau, dù là lúc vừa chạy xe vừa hát như hai đứa điên, hay ngồi tựa bên nhau ngắm trăng, ngắm cầu và hát đến khi khô cổ họng.

Và dĩ nhiên, dĩ vãng dơ dáy dễ gì giấu diếm, anh lại can't help myself, anh lại fall in love với em. Thế là anh lại trở thành thóc. Thật ra nếu nói đúng thì anh cũng sẽ không fall in love nhanh đến như vậy nếu như những ngày sau em giữ đúng lời hứa là ta sẽ giả vờ như chưa có gì xảy ra, bởi vì ngoài cái việc không nên làm là hẹn hò với đồng nghiệp, thì như em vừa tâm sự trong buổi tối đó là quản lý cửa hàng còn crush em nữa.

Tiếc thay lúc anh thật lòng với chính mình, và tâm sự những chuyện cá nhân, thứ mà anh hầu như chưa từng kể cho ai, nhưng lại kể cho em, thì em đi kể lể và bịa chuyện. Lợi dụng anh như một thằng phiền phức luôn theo đuôi em để lại lừa dối quản lý khờ dại của em, người mù mờ tin tưởng em hết mức và em lại chiếm tình cảm để lợi dụng. Chả trách sao những buổi đi làm sau anh lại bị đì đến mức phải nghỉ việc và mãi đến khi này có người kể lại thì anh mới biết em chính là người gián tiếp làm việc đó.

Có lẽ nếu anh nghe theo lý trí, nghe theo những lời dặn lòng đã tự đặt ra thì có lẽ chuyện anh và em đã trở nên vô cùng đẹp đẽ, dù có ngắn ngủi đi nữa. Vì vậy có lẽ trong một khoảng thời gian dài sắp tới, anh sẽ không cho phép mình nuông chiều bản thân quá nhiều nữa bởi nó chẳng mang lại gì ngoài những thất bại, anh sẽ chẳng cần phải trăn trở gì nhiều, chỉ cần làm theo những gì đã đề ra là được. Vì anh tin đó là cách duy nhất để anh có thể đứng lại sau những vấp ngã.

Cảm ơn em vì những lần đầu tiên. Và anh hi vọng, đây, sẽ lần cuối cho những sự yếu đuối của bản thân anh.