Nội dung phim Giai Kỳ như mộng

Biết là đọc truyện của mợ Phỉ là cứ xác định trước về cái kết, thế mà vẫn đau lòng không thôi. Đúng thật là, dù nội dung truyện có cũ có chán đến mức nào, mẹ kế vẫn viết ra được một cái kết lấy hết nước mắt người khác!

Thực ra thì trong số truyện của mợ Phỉ, tôi không ưng truyện này cho lắm mặc dù nó vẫn khiến tôi tốn khăn giấy khi đọc đến cái kết kia.

Truyện kể về mối tình tay ba của cô gái bình thường Vưu Giai Kỳ cùng hai anh đại gia Nguyễn Chính Đông và Mạnh Hòa Bình. Tuy anh Bình xuất hiện trước nhưng vì tôi thích anh Đông hơn, cho nên bài viết này tôi sẽ chỉ khen anh Đông thôi :))

Sở thích của tôi là nói xấu người khác, nên tôi sẽ chê hai nhân vật kia trước. Giai Kỳ và Hòa Bình gặp gỡ và yêu thương nhau từ khi còn ngồi trên giảng đường đại học, tình yêu của họ xuất phát từ nhiệt huyết tuổi thanh xuân cùng những khó khăn vất vả khi bắt đầu lập nghiệp, bởi vậy nên đây sẽ là tình yêu khắc cốt ghi tâm của cả hai người họ. Cả truyện dường như cũng kể rất nhiều về chuyện tình này, bởi vậy, dù mang danh ‘nam chính’ nhưng anh Đông Tử cũng không có nhiều đất diễn hơn Mạnh Hòa Bình, đây là cái tôi ghét, cực ghét.

Mạnh Hòa Bình là mối tình đầu của Giai Kỳ, là mối tình mà Giai Kỳ dùng toàn bộ nhiệt huyết của bản thân để nắm giữ. Nhưng cô này đáng chê ở chỗ là dũng cảm không đúng lúc. Yêu Mạnh Hòa Bình, kiên quyết bên cạnh anh ta, dù bị mẹ anh ta ghét bỏ như thế nào cũng vẫn quyết tâm không từ bỏ, thế mà đến cuối cùng vẫn lại lấy lý do mà chia tay. Đừng nói lý do của cô ta chính đáng, bởi tôi thấy sai lắm! Khi biết rõ chênh lệch về gia thế, người bình thường nhất định đã dừng cuộc chơi từ lâu, nhưng Giai Kỳ dũng cảm theo đến cùng, với tư tưởng tình yêu hiện đại bình đẳng không ai có quyền ngăn cấm. Song, nhìn thấy cha mình cầm số tiền mà đối phương dùng làm điều kiện trao đổi kia, nhìn cha khổ sở ngã xuống thế, cô ta cũng chưa hề nghĩ đến chuyện rời xa mối tình đầu. Chỉ đến khi nghe cha nói ‘Không…‘ rồi ra đi vĩnh viễn, cô ta mới nghĩ đến cách vớt vát lại tự trọng, và kết quả sau suy nghĩ của cô ta lại là rời xa cái thứ cô ta vẫn luôn trân trọng kia. Lúc cần buông thì nắm, lúc cần nắm lại buông, rõ ràng bảo mình đã mất đi người thân yêu nhất, vậy mà lại đẩy người thân yêu thứ 2 đi, rồi tự ngồi lại than thở mình cô độc mệt mỏi đáng thương ra sao, thật tình!

Cái thứ hai cực kỳ không ưa ở nữ chính là lời hứa với Nguyễn Chính Đông khi mới tới Thượng Hải. Rõ ràng tự hiểu rõ bản thân còn yêu Mạnh Hòa Bình, thế mà vẫn hứa chim hứa vượn với anh Đông Tử. Thật ra giờ nghĩ lại thấy cái chi tiết này cũng logic, cơ mà lúc đọc cái đoạn anh Đông ngất xỉu nhập viện thì cay cú chi tiết này lắm, cảm giác anh Đông mất công đi tin cái lời hứa suông kia nên bệnh càng nặng ấy. Nếu không phải ở quê nữ chính biết được anh Đông mua lại nhà cho mình thì chắc cô ta đếch thèm về Thượng Hải luôn rồi!

Cũng phải nói đến hành động của nữ chính, nhiều khi hợp ý tôi lắm. Ví dụ, dù đi chơi với anh Đông nhưng lại không có ý gì với anh ấy này, khi bắt đầu đi ăn riêng với anh liền nói thẳng lời chấm dứt này, yêu Mạnh Hòa Bình sâu đậm nên không yêu nổi ai nữa này, đối xử tốt với anh Đông này, sau nghe lời anh ấy rời đi trước khi anh ấy chết này, và quan trọng là không nói ra lời yêu để anh ấy không day dứt. Nói chung nhân vật này ổn, không quá đáng ghét. Chỉ không biết cuối cùng cô có kết hôn với Mạnh Hòa Bình không thôi…

Về Mạnh Hòa Bình, tôi cũng không biết nên chê anh này như nào, bởi anh ta nhất kiến chung tình, lại đẹp trai tài giỏi, hết lòng vì bạn bè. Nếu nhìn vào cuộc tình của anh ta với nữ chính thì anh Đông Tử mới là kẻ thứ ba xen vào, bởi hai người này vẫn rất yêu nhau. Nhưng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, là bát nước hất đi rồi, vì vậy sự xuất hiện của Nguyễn Chính Đông mới chính là sự cứu rỗi cho các tình yêu kia. Có vẻ Mạnh Hòa Bình cũng chấp nhận chuyện này, hoặc do vẫn tin rằng Giai Kỳ không còn yêu anh ta như xưa nữa, chỉ là anh ta vẫn cố chấp giữ khư khư cái tình đầu trong lòng, lại không có can đảm tranh giành với người bạn thân bệnh tật của mình. Từ đây đủ thấy Mạnh Hòa Bình cũng là kẻ hèn nhát, nhưng là hèn nhát một cách hợp lý. Cái đáng chê nhất ở anh ta là sự chống đối với gia đình, yêu một người có điên dại đến mức nào thì cũng phải nhớ đến người cha người mẹ đã dưỡng dục mình chứ. Tuy rằng mẹ anh ta đã từng hành động sai trái, nhưng chẳng phải xuất phát chính là tại anh ta quá cố chấp và không biết cách giải quyết ổn thỏa sao. Hành động bỏ nhà ra đi, tự lập tự kiếm tiền xây hạnh phúc cuộc đời mình là đúng đắn? Không đâu, chính hành động ấy mới khiến mẹ anh ta càng ghét bỏ Giai Kỳ, một hành động ấu trĩ và bất hiếu như thế chỉ càng khẳng định Mạnh Hòa Bình ngày đó là một kẻ não ngắn ích kỷ chỉ biết xây dựng tình yêu của bản thân mà thôi.

Nào, nói về anh Đông Tử nào! Nguyễn Chính Đông xuất hiện rất logic, bởi anh đã biết rõ về Vưu Giai Kỳ từ rất lâu rồi, lần gặp mặt đầu tiên cũng là có mục đích cả, từ lúc anh dùng chính cái câu mà Mạnh Hòa Bình nói với Giai Kỳ lúc mới quen là tôi đã đoán ra ngay. Tuy nhiên anh lại không khống chế được tình cảm mà tự lún sâu vào chính kế hoạch của mình, bởi anh không đoán được rằng Giai Kỳ vẫn yêu Mạnh Hòa Bình. Anh dừng kế hoạch của mình lại, không gặp cô nữa, nhưng không ngờ biến cố lại đẩy cô đến bên anh. Tình yêu của Nguyễn Chính Đông được bồi đắp dần dần từ những lần gặp gỡ Giai Kỳ, không phải vì cô đẹp hay có tính cách đặc biệt, mà vì anh nhận ra cô khác với tưởng tượng của anh, tưởng tượng về một phụ nữ độc ác đã bỏ rơi người bạn thân nhất và cũng hoàn hảo nhất trong mắt anh. Người ta nói tò mò không tốt, tò mò có ngày gặp họa, và Nguyễn Chính Đông đã gặp họa từ chính cái tính hiếu kỳ ấy của anh, đó là yêu chính người mà bạn anh yêu nhất.

Tôi thích anh Đông Tử, còn có một lý do là vì cách nói chuyện của anh, luôn thích đấu khẩu với người khác, kiểu này ít gặp hơn ở mấy bộ luôn có tổng tài lạnh lùng thường gặp. Có lẽ đây cũng là cách mà anh từng bước đi vào tim nữ chính.

Rõ ràng Đông Tử là nam chính, nhưng những việc anh làm cho nữ chính hầu như chỉ được điểm qua, trong khi quá khứ của Mạnh Hòa Bình lại được kể rất chi tiết, điều này làm tôi rất khó chịu, cũng bởi thế mới gây nên cảm giác tình yêu của nam nữ chính không quá mức sâu đậm. Kể ra tác giả viết về việc làm của anh Đông Tử nhiều hơn tí nữa thì chắc tôi đã khóc lâu hơn nữa rồi J)

Thực ra Nguyễn Chính Đông cũng rất yếu đuối, anh sợ Giai Kỳ yêu anh, càng sợ biết được Giai Kỳ thực sự yêu mình. Vì thế anh hoàn toàn trốn tránh, cứ liên tục nhắc nhở Giai Kỳ không được yêu anh, giống như nhắc cô dù thế nào cũng không được nói ra ba chữ đó. Đến khi anh chết đi, cũng không muốn cô có mặt ở đó, như muốn để lại cho cô hình ảnh một Nguyễn Chính Đông vẫn tồn tại, như một người qua đường của cô, đã đi qua rồi sẽ chẳng gặp lại nữa, nhưng vẫn tồn tại, chẳng muốn cô thương hại hay thương tiếc anh. Có lẽ, đây cũng là cách để yêu một người!

Nhưng tôi vẫn khâm phục Đông Tử một điểm, ấy là không ngại yêu người yêu của bạn thân, thậm chí là tranh thủ yêu trước khi chết, rồi cố gắng hàn gắn lại cho hai người này. Nguyễn Chính Đông, anh thật bá đạo mà!

Thật ra, đến 40% tôi thích anh Đông Tử vì căn bệnh của anh. Anh bị ung thư gan, được trải qua một cái tết bên người mình yêu rồi không lâu sau ra đi mãi mãi bên người thân của mình. Anh làm tôi nhớ đến ông nội tôi. Vào tết năm 2014, ông nội cùng gia đình tôi trải qua cái tết cuối cùng, lúc đó ông cũng đã ở giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư kia, tế bào ung thư từ vòm họng đã lan đến hết nội tạng, ông tôi chỉ truyền máu mà sống qua ngày thôi. Nhớ tết đó, lúc giao thừa ông mặc comple cố đi ra cửa phòng chung vui cùng chúng tôi, được một lát liền vào giường nằm luôn vì kiệt sức. Lúc ấy tôi vừa muốn ở cùng ông, lại vừa muốn lên sân thượng ngắm pháo hoa. Ông nằm ở tầng 1, ở đó không nhìn được sự rực rỡ của pháo hoa đâu. Dù rằng pháo hoa năm nào cũng có, nhưng tôi biết trong mắt ông tôi, pháo hoa năm ấy luôn là đẹp nhất rực rỡ nhất, chỉ là ông không thể nhìn được toàn cảnh nó đẹp đến mức nào. Ba tháng sau ông ra đi mãi mãi. Cho đến giờ tôi vẫn luôn nghĩ, tại sao người chết đi không phải là tôi? Tại sao lại là người ông mà mọi người đều yêu quý? Tại sao chứ?