Review đại ca priest

*ĐÃ POST Ở PHẦN COMMENT TẠI NHÀ LƯU NIÊN TỰ THỦY – có chỉnh sửa

Vote : 9.0/10

Cốt truyện thực tế, logic. Cá tính nhân vật rõ ràng.

Thuộc tính : Công có chút cực đoan trong tình cảm, tính chiếm hữu mạnh. Thụ hơi tàn nhẫn với bản thân, ngoài lạnh trong ấm áp. Không có bàn tay vàng, hiện thực xã hội tàn khốc. Cả hai từ bàn tay trắng đi lên, đều mạnh mẽ quật cường.

TTR:   Ngụy Khiêm một mình nuôi em gái cùng mẹ khác cha ở khu ổ chuột nghèo khổ, vô tình nhặt được Chi Viễn – vốn là trẻ lang thang về nuôi. Ngụy Khiêm bỏ học, bán mạng cho xã hội đen kiếm tiền cho hai em ăn học. Phát hiện Chi Viễn có tình cảm với mình, Ngụy Khiêm tìm cách đẩy Chi Viễn đi xa. Về sau, anh thử chấp nhận tình cảm của Chi Viễn và bắt đầu cuộc sống mới.

NX: Dẫu không đọc được pn nhưng thật ra với mình, đến chương 69 đã là kết thúc trọn vẹn rồi. Quả thật tìm được truyện này như nắng hạn gặp mưa rào, văn phong trôi chảy, cốt truyện hợp lý.
Qua năm năm tháng tháng, Nguỵ Khiêm đã tìm được bến đỗ của mình. Mình rất thương Nguỵ Khiêm, thương Chi Viễn, thương Tiểu Bảo, thương Tam Béo, thương Mặt Rỗ,… Mỗi một nhân vật đều đang sống một cuộc đời. Những con người nơi xóm nghèo bé nhỏ đều có khát khao vươn lên từ chốn bùn lầy. Họ bị chà đạp, bị tổn thương, phải trả giá rất nhiều nếu muốn đạt được những gì mình muốn. Bằng chứng là Mặt Rỗ đã phải trả bằng chính cái mạng của mình để đổi về mấy đồng tiền phạm pháp.
Nguỵ Khiêm là anh cả, sau cái gai góc là một tấm lòng dịu dàng. Chi Viễn đầy những xúc cảm tiêu cực, nhưng cảm xúc xây nên từ tình yêu tội lỗi- được chữa lành bằng tình yêu sắt son. Nếu không yêu Nguỵ Khiêm, Chi Viễn có thể trở thành kẻ phản xã hội, căm thù xã hội bởi quá khứ chui rúc, tranh đấu sinh tồn từng ngày.

Chỉ là giá như, giá như mình có thể thấy Tiểu Viễn rõ ràng hơn một chút. Bởi cái bóng Nguỵ Khiêm quá lớn, quá đẹp, quá dịu dàng. Mỗi cái nhíu mi, lời nói đều mang thông điệp tính cách. Còn Tiểu Viễn, mình chỉ thấy sự quật cường, si tình, thông minh gần như cực đoan trong các mối giao tiếp. Có lẽ đây là tác phẩm viết theo hướng chủ thụ… thông thường mình không quan tâm đến vấn đề này lắm.
Yêu từ lúc thành niên đến khi trưởng thành không mới. Nhưng tác giả lại viết rất thật. Cứ như ở nơi ngôi nhà xập xệ, mình thấy Nguỵ Khiêm cao gầy ngậm điếu thuốc lá. Mình thấy Tiểu Viễn với đôi mắt sáng như sao len lén nhìn theo. Bà Tống đang gói sủi cảo. Tiểu Bảo thì ngấp nghé kế bên để ăn vụng. Tam Béo và Mặt Rỗ cùng mẹ ở dưới sân. Lão Hùng cùng chị Lộ cùng tới. Dù trong hiện thực tác phẩm, Mặt Rỗ chưa gặp Lão Hùng một lần…
Nói chung mình không biết diễn tả cảm xúc lúc này như thế nào. Mỗi một dòng đều buồn đến rơi lệ. Lại có khi như mạch mật ngầm rót vào lòng. Sự bình đạm, có khi như bình thản kể lại một cố sự của tác giả đã gây cho mình sự xúc động mạnh mẽ.

Yếu tố tình yêu ươm mầm cho hết thảy. Tình gia đình của Nguỵ Khiêm và Tiểu Bảo, tình thân của nhà họ Nguỵ với bà Tống, tình người, tình anh em, tình đồng nghiệp, và tình yêu. Chỉ một chữ tình, đã theo mình đi đến dòng cuối cùng của tác phẩm.

Nếu có thể, hãy đọc một lần. Cuộc sống không màu hồng. Tình yêu của hai người con trai cũng không phải dễ dàng…

Đi đến cuối cùng, Ngụy Khiêm từ bỏ chức chủ tịch, bắt đầu đi học lại, không còn lo lắng hay bận tâm nữa. Vì đã có Chi Viễn, nay đã là một người đàn ông, đủ sức để bảo vệ Ngụy Khiêm rồi.

Tác giả: Priest

Thể loại: Cường cường, niên hạ, ngụy huynh đệ, nữ vương thụ, trung khuyển công

Couple: Ngụy Chi Viễn x Ngụy Khiêm

Tóm tắt: Ngụy Khiêm là một gã lang thang mồ côi cha mẹ nuôi 2 đứa em từ nhỏ. Một mình gã đối mặt với gánh nặng cơm áo gạo tiền, với mọi nguy cơ rình rập gia đình nho nhỏ. Vậy mà thằng nhóc năm nào gã lượm, giờ lớn lên lại dám nói thích gã, áp lực lên người gã lại tăng lên rồi.

Review:

Khi bạn đọc "Đại ca", bạn sẽ thấy không chỉ có tình yêu giữa hai nhân vật chính, mà các mối quan hệ xung quanh họ cũng được miêu tả rất kĩ càng. Đó cũng là cái hay của câu chuyện. Bằng những mối quan hệ dường như chẳng dính dáng gì đến tình cảm giữa công và thụ, tác giả khắc họa lên tính cách và quan điểm sống của Ngụy Khiêm một cách rõ nét, bên cạnh đó là quá trình trưởng thành tâm sinh lý của Ngụy Chi Viễn, đi theo đó là du͙🇨 vọиɠ chiếm hữu của cậu đối với anh trai mình.

Đầu tiên, phải kể đến tiểu Bảo. Cô bé nhí nhảnh hồn nhiên, đứa em cùng mẹ khác cha của Ngụy Khiêm mà gã hết lòng nuôi nấng. Có nhiều lúc, ta thấy cô nhỏ ngây ngô đến phát bực, kèm theo đó là sự hậu đậu, nhút nhát, " phản bội ",... Nhưng xét cho cùng, những tính cách ấy là tự nhiên đối với một đứa con gái từ nhỏ đã được hai anh bảo bọc. Và cũng chính những khuyết điểm ấy làm cô bé hoàn hảo hơn, trở thành nguồn sống và niềm an ủi của Ngụy Khiêm.

Tiếp đó là bà Tống. Bà nội của tiểu Bảo từ quê lên, một bà già trái tính trái nết, chi li bủn xỉn, lại mưu toan giành lấy tiểu Bảo từ tên " lưu manh " Ngụy Khiêm trong mắt bà. Lúc đầu, bà rất khó chịu, gây cho người đọc một ấn tượng như một nhân vật phản diện. Nhưng dần dà, sau khi đã ở chung lâu ngày, chính bà là người đầu tiên cho Ngụy Khiêm cảm giác như một đứa trẻ, vì trước giờ gồng gánh cả gia đình, gã luôn phải tỏ ra mạnh mẽ vững chải. Bà Tống có lẽ là người đầu tiên  xem gã như một đứa con nít.

Đó là hai nhân vật theo mình nghĩ là  ảnh hưởng tới Ngụy Khiêm và Ngụy Chi Viễn nhiều nhất. Ngoài ra còn có Tam Béo, có lão Hùng là những người góp phần vào tương lai tươi đẹp của Ngụy Khiêm, dìu dắt hắn thoát khỏi cuộc đời khổ cực.

Nói đến hai nhân vật chính, cả hai đều mạnh mẽ, đều có những cá tính riêng không dễ hòa hợp với nhau. Ngụy Chi Viễn lặng lẽ, âm trầm, từ nhỏ đã luôn làm mọi thứ vì anh hai. Khi mới được nhặt về, Ngụy Chi Viễn luôn lo sợ lấy lòng Ngụy Khiêm, chỉ sợ bị vứt đi lần nữa. Ánh mắt dõi theo đầy ngưỡng mộ ấy dần biến thành một thứ gì đó ghê gớm hơn, mạnh mẽ hơn mà cậu phải khó khăn kìm nén. Ngụy Chi Viễn biết rõ anh hai sẽ không bao giờ chấp nhận cậu, nhưng vẫn không kìm được tình cảm của mình và khát vọng được anh hai biết đến tình cảm ấy.

 

Ngụy Khiêm vẫn luôn rất mạnh mẽ, rất quyết đoán, nếu để gã biết chuyện này, có lẽ sẽ xử tử cậu luôn. Một mình gã đã chống chọi lại bao nhiêu vùi dập của cuộc đời, đã từng làm cho xã hội đen, đi đánh hắc quyền, mãi mới đem cả gia đình lên được vị trí hiện tại. Tâm lý của gã cũng nhờ vậy mà được hun đúc cho cứng như đá, ngoại trừ trước mặt vài người quen còn có thể thả lỏng ra, khi gặp người lạ, Ngụy Khiêm mãi mãi luôn mang bộ mặt tươi cười mà sắt đá. Cuộc đời đã rèn giũa gã thành một ông anh đầy bảo vệ mà lạnh lùng, trong lòng thương em nhưng miệng mồm cay độc. Gã như thế, làm sao Ngụy Chi Viễn dám thú nhận tình cảm của mình?

Ngụy Chi Viễn cẩn thận, lặng lẽ lập ra kế hoạch tấn công từ từ, để khi Ngụy Khiêm nhận ra thì gã đã không thể sống thiếu cậu. Nhưng rồi một lần say rượu loạn tính đã phá hỏng cả kế hoạch.
Ngụy Khiêm đuổi Ngụy Chi Viễn đi du học. Gã mong khi cậu đi đây đi đó, chứng kiến được nhiều thứ khác rồi thì tình cảm bồng bột ấy sẽ phai nhạt đi. Nhưng bốn năm sau, khi hai người gặp lại, Ngụy Chi Viễn không những không buông bỏ tình yêu cố chấp ấy mà còn trở nên cáo già hơn. Cậu không còn ngần ngại thể hiện tình cảm của mình qua những cử chỉ đầy chăm sóc yêu thương.

Và cuối cùng, con người luôn luôn cô độc trước giờ là Ngụy Khiêm đây, cũng phải mềm lòng trước sự tấn công mạnh mẽ của Ngụy Chi Viễn.