Vì sao mùa đông ấm áp review


Giới thiệu truyện Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp - Tác giả: Cố Tây Tước

======= 

Nếu b.a.n muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC <Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp> tại TruyenTRZ.com 

========

Edit: Juu

An Kiệt một con ng.uoi xinh đẹp giản dị và có một tuổi thơ tốt đẹp, dịu dàng và bình yên. Năm tuổi cô đã vẽ một bức họa đẹp về th.iên nhiên mây trời cùng với cha mẹ.Mười tuổi cô đem ước mơ ấy phác thảo những nét đầu tiên trên bức tranh.Mười lăm tuổi, cô đã gặp Diệp Lân, cô mang thêm anh vào bức tranh sơ sài này và có vẻ đó chỉ là một sự mờ nhạt.

Lên hai mươi lăm, bức họa đã không còn như xưa, mọi thứ đã rời bỏ cô. Nhưng để rồi mãi đến sau này cô mới nhận ra anh luôn hiện hữu cùng với cô....

Mời bạn thưởng thức truyên

Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp full

trên toptruyenfull.com

,

Chương 17

    • Màu nền Sáng (Mặc định) Xám (Gray) Tối (Dark Gray) Tối (Dark Light) Vàng (Light) Vàng (Dark) Xanh da trời Xanh lá Tím nhạt Đỏ nhạt
      Cỡ chữ 14 16 18 19 20 22 24 26 28 30
      Font chữ Roboto Arial Times New Roman Patrick Hand Noticia Text Verdana Tahoma PT Sans Roboto Condensed

Ở lại, thật vậy, lại dễ mềm lòng, so với…tính toán ban đầu đáng lẽ ra lúc này phải xong xuôi rồi.Những tia nắng mặt trời đầu tiên buổi sớm – rạng rỡ xuyên qua những chấn song màu xám, tôi nhận ra cái nhà này của mình thế mà ngủ cũng ngon. Nhắm mắt lại, vẫn là một mảng màu đen, tĩnh lặng lạnh lùng như không sức sống.Bên tay cảm thấy bồn chồn, trong lòng hốt hoảng, cổ họng cố nén lại một cơn buồn nôn.Tất cả những gì không nên có trong phòng này đều đã bị dọn sạch sẽ ra ngoài, thể hiện “thành ý” của cha.Đứng dậy tùy tiện lấy bừa một cái áo khoác lên mình, căn phòng được sưởi ấm vừa đủ, không lạnh, nhưng không cảm thấy ấm áp.Đập vào mắt chính là thằng bé con đang ngủ còng queo ở đầu giường…đệm giường cũng bị thay một lượt.Đột nhiên nhớ tới lời Phác Tranh từng nói – “Đau lòng thật sự không thuốc nào chữa được sao?” – Không nén được một nụ cười cười yếu ớt, chẳng lẽ lại sai. Bấm số điện thoại của Phác Tranh, ngả ngớn ngồi dựa trước cửa sổ – “Dậy đi.”“Không phải bị em đánh thức rồi sao.” – Giọng Phác Tranh không tốt cho lắm, mới rời giường anh thường cáu kỉnh.“Nhớ anh.” – Mềm mỏng, nhưng không có ý làm nũng.“Giản An Kiệt, có việc gì thì em cứ nói thẳng ra cho anh, đừng làm bộ làm tịch.” – Một lần nữa chứng minh Phác Tranh cái con người này chảng có một tý tế bào lãng mạn nào cả.Cười cười rồi tôi nghiêm mặt nói – “Có lẽ, em sẽ ở lại đây mấy hôm, những chuyện kia tính sau, đành phiền anh vậy.”Phác Tranh nghĩ ngợi một lát – “Khoảng mấy ngày nhỉ?”“Không chắc lắm, khoảng hai, ba hôm, vé máy bay chắc chắn phải hoãn lại rồi, về phần mẹ em bên đó, mong anh ra mặt nói giùm em mấy câu, bà quý anh thế cơ mà, còn nữa, visa…em nghĩ, bây giờ có lẽ phải lo liệu một chút.” “Là sao? Bọn họ dồn ép em ư?” – Giọng Phác Tranh lập tức cứng lại.“Dồn ép? A, không hề, trên thực tế, còn ngược lại kia.” – Khi nói ra lời này, ngay cả chính mình cũng nhận ra có phần quá sức bình tĩnh.“….Anh sẽ lo liệu.” – Ngừng một lát rồi Phác Tranh nói – “Nếu ở đó không chịu nổi được nữa, dù chỉ một giây, cũng đừng ép buộc bản thân mình.”Vô thức nâng cánh tay phải lên, vẽ lên màn sương mỏng phủ trên mặt kính – “Anh biết không, em rất là ích kỷ.”“Anh thấy là tự hành hạ bản thân ấy, không đâu lại chạy về bên đó. Đúng rồi, tối qua đặc biệt gửi qua cho em bộ chăn ga gối đệm, có hài lòng không?”Tôi cười nói – “Còn chưa đạt yêu cầu.”“Hàng cao cấp của Ý đấy, người ta còn giặt sạch khử trùng mấy lượt, đại tiểu thư, cô thật sự có thể bới ra lỗi sao?” – Tiếng cười của anh nghe thật quyến rũ. “Cám ơn anh, Phác Tranh.”Phác Tranh vui vẻ – “So ra thì anh tương đối thích cảm ơn bằng vật chất cụ thể hơn, đây đây đây, số thẻ tín dụng của anh là 3359……”Mỉm cười tắt máy.Nhẹ nhàng day day trán, có chút đau đầu, tích tụ bao năm, thật cũng không thể coi như bệnh, chỉ là so với mọi khi cơn đau này nặng hơn, không quan tâm không đả động đến.“Chị ơi…” – Đột nhiên vang lên giọng nói, khiến tôi nhớ ra trong phòng còn một đứa trẻ hiện diện. Lúc này, thằng bé đó đang ôm một cái gối ngồi ở cuối giường, một đôi mắt to đen láy nhìn tôi cười.“Hôm qua vào đây thế nào?” – Căn bản, tôi chắc chắc mình đã khóa cửa rồi. Mà, càng khiến tôi cảm thấy không thể hiểu nổi là…nó vào đây mà tôi không hề hay biết.Đôi mắt chớp chớp thật lâu, nụ cười càng rạng rỡ – “Tuyệt quá!!! Chị nói chuyện với Ngọc Lân!!!” Sau đó là tiếng một vật gì đó rơi bịch xuống sàn – “…ôi đau.” – Thằng bé giãy giụa đứng lên từ dưới đất, tập tễnh bước lại – “Đau…Chị ơi.”Nhìn thấy cái trán của nó nổi lên một cục sưng u bầm tím, hoàn toàn không có ý muốn lại gần xoa dịu, bước qua nó, lập tức đi về phía phòng tắm. Tôi nghĩ mình không cần phải làm quen với cái loại tình thân này. Còn chuyện, nó vì sao mà xuất hiện trong phòng này…chỉ cần không phải ma quỷ là được.……….Táp nước lạnh lên mặt vài cái, chính mình trong gương, tái nhợt, chán nản, có vẻ yếu bệnh, ôi, đây có thể coi là thực chất bản thân sau khi trút bỏ hết vẻ ngoài, thật sự có đủ vẻ đáng thương!Từ phòng tắm đi ra, cứ tưởng rằng đứa bé kia đã đi rồi. Phát hiện ra không chỉ đứa bé không rời đi, mà lại còn thêm một đứa lớn…Tịch Si Thần!Cảm giác cái phòng này giờ đã trở thành chốn công cộng.Tịch Si Thần ôm Giản Ngọc Lân ngồi ở mép giường, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve chỗ sưng kia, khuôn mặt tuấn nhã chứa đầy sự thương yêu.“Đau thì khóc lên không sao đâu.” – Giọng nói bình thường lạnh lẽo cũng mềm mại đi nhiều.

“Mấy người muốn biểu diễn tình thương mến thương, xin mời đi chỗ khác.” – Dựa trên cửa phòng tắm mờ sương, nâng tay nhẹ day cái trán còn đau, không định bước tới.

Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Truyện gốc: Nơi nào đông ấm (Vì sao đông ấm)
Tác giả: Cố Tây Tước

Thể loại: Hiện đại

Cùng hệ liệt: Vì sao hạ mát

Nhân vật chính: Tịch Hy Thần, Giản An Kiệt
Khác: Hào môn thế gia, có sủng có ngược, ngược tâm nam chính

Review Nơi nào đông ấm

Hình như Nơi nào đông ấm là bộ đầu tay của Cố Tây Tước, có thể thấy hành văn của Cố đại thời điểm này chưa hoàn hảo lắm, vẫn còn trúc trắc không dễ đọc như All in love sau này, nhưng ý tưởng thì rất tốt. Có thể vì mình thích kiểu tình cảm ẩn nhẫn lặng lẽ chở che của nam chính, dung túng cho nữ chủ ngang ngược càn quấy, nên đặc biệt châm chước cho văn phong. Cũng tương tự như bộ Ai hiểu được lòng em, thành thực mà nói thì hành văn như hạch ấy, nhưng vì mình thích tính cách nhân vật quá nên cho qua hết. Dù sao thì, đọc một câu chuyện cũng giống như ăn một món ăn, cái bỏ vào bụng vẫn là thứ quan trọng nhất mà, nhỉ? Có trình bày đẹp mấy mà nội dung máu cún thì cũng thua.

Giản An Kiệt là con gái Giản Chấn Lâm, xuất thân cao quý, sống trong nhung lụa từ nhỏ, nhưng lại sớm phải chịu nhiều tổn thương khi cha mẹ li hôn, cha cưới tình nhân vào nhà. Năm mười bảy tuổi, cô lỡ tay khiến mẹ kế sẩy thai, vì thế bị người cháu gọi bằng bà ta bằng dì – Tịch Hy Thần – giáng cho một cái tát, sau đó cha tống cô sang Pháp. Sáu năm nơi đất khách quê người, An Kiệt mang vết thương lòng rỉ máu khi người thân thì ruồng bỏ, còn người yêu đòi chia tay. Sáu năm sau trở lại, đối mặt với một Tịch Hy Thần hết lần này đến lần khác cư xử lạ lùng, còn có cậu em trai cùng cha khác mẹ Giản Ngọc Lân luôn cố chấp quấn quanh, An Kiệt dần hiểu ra một số chuyện. Có câu nói thế nào nhỉ “Cô đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên lầu lại ngắm cô.” Hóa ra mười hai năm nay, từ những tháng ngày xanh mờ tuổi thiếu niên đến tuổi trưởng thành cô tịch, người ấy vẫn luôn đứng ở phía sau, lặng lẽ chở che, lặng lẽ đợi chờ.

Là ai bế cô lúc ngất đi giữa màn mưa ở Paris, chỉ để lại chiếc áo vest rồi biến mất không tung tích? Là ai trăm phương ngàn kế tìm bác sĩ tốt nhất cho cô, nhưng lại phải giấu diếm nói rằng vị bác sĩ ấy chỉ là tình nguyện viên? Là ai ủy thác người có thể tin cậy đến bên cô, đưa cô đi ăn những món ngon, những phong cảnh đẹp, dặn cô rằng đừng lạc đường nơi đất khách nữa? Cho dù tất cả những việc anh làm, không một ai hay biết, không một ai trân trọng cảm thông, thậm chí cuối cùng khi về nước chỉ nhận lại sự cự tuyệt bài xích lạnh nhạt vô bờ…

An Kiệt không phải chưa từng yêu, nhưng những tổn thương liên tiếp trong tình cảm khiến cô dần quên đi cách yêu thương, cách bộc lộ yêu thương. Mười hai năm, từ lúc họ chung nhà nhưng lại chẳng nói câu nào, cho đến lúc cô căm ghét, hận anh, bài xích anh, đến sáu năm trên đất Pháp muốn chăm sóc cô cũng chẳng thể để cho cô biết, Tịch Hy Thần cứ kiên nhẫn dè dặt đợi. Anh nói, em có thể không yêu anh, nhưng ít nhất hãy để anh yêu em. Cuối cùng cũng đợi được ngày đó, An Kiệt sẽ không nói em yêu anh, nhưng cô nói, Hy Thần, sinh nhật sang năm của anh, em nhất định sẽ không để lỡ. Cô ấy vốn thờ ơ lạnh nhạt, nếu không yêu, cô ấy sẽ không cho anh bước vào cuộc sống của mình. Để cho anh tùy ý can dự vào nếp sống của mình, còn nguyện ý tương lai ở bên cạnh anh, chính là đã yêu sâu đậm.

Truyện tương đối gọn, đọc nhanh một buổi là xong, đọc hết có thể tìm Vì sao hạ mát là ngoại truyện của nó (dài ngang chính truyện -_-). Mình thì thử đọc vài lần rồi nhưng cứ bị mất hứng, nên thường chỉ đọc lại Vì sao đông ấm. Mang tiếng là truyện ngược nhưng đọc dễ chịu vô cùng, vì tình yêu của nam chính luôn mang lại cảm giác kiên định an tâm. Vả lại truyện chủ yếu nói về tình yêu, tình thân, không chèm vào ba cái thương trường rồi tranh đấu các thứ các thứ nên rất hợp với một đứa đơn bào như mình, hehe.

Mình chấm bộ này 3.5, xếp hạng 37 trong những truyện ngôn tình mình đã đọc.

Các bạn có thể xem đầy đủ list truyện ngôn tình mình review ở dưới đây

List 70 truyện ngôn tình hay nhất (có review)

Truyện tương tự

Đời này kiếp này (Phỉ Ngã Tư Tồn)

Bên nhau trọn đời (Cố Mạn)

Ai hiểu được lòng em (Lục Xu)

Trùng sinh chi Thiên kim trở về (Thập tam xuân)

Kén cá chọn canh (Tùy Hầu Châu)

Nơi nào đông ấm (2016)

Giả Nãi Lượng trong vai Tịch Hy Thần

Vương Tử Văn trong vai Giản An Kiệt

(Dàn cast đẹp nhỉ :3)