Các vị thần nước mỹ trong american gods, họ là ai?

Tiếng gầm rú của động cơ. Chiếc máy bay nhỏ bất thình lình giật về phía trước, đẩy Shadow lún sâu vào ghế. Sau đó, máy bay cất cánh vào tầng không khí, ánh đèn sân bay dần mờ đi bên dưới. Shadow quan sát người đàn ông ngồi cạnh mình. 

Tóc ông có màu xám ánh đỏ; còn râu của ông, chỉ dài hơn độ lún phún một chút, có màu đỏ hoa râm. Gương mặt ông vuông vức, góc cạnh với cặp mắt xám tái nhợt. Bộ suit ông mặc trông khá đắt tiền, có màu kem va-ni. Cà vạt lụa màu xám đậm, kẹp cà vạt làm bằng bạc, có hình một cái cây: đủ thân, đủ cành, và rễ cắm sâu.

Ông giữ trên tay ly Jack Daniel's khi máy bay cất cánh mà không làm rớt một giọt.

"Cậu không định hỏi tôi kiểu công việc gì sao?" ông hỏi.

"Làm thế nào ông biết tên tôi?" 

Người đàn ông cười khúc khích. "Ồ, biết được mọi người gọi bản thân mình là gì là việc dễ nhất trần đời. Một chút tư duy, một chút ký ức, một chút may mắn. Hãy hỏi ta công việc kiểu gì đi."

"Không," Shadow nói. Tiếp viên mang cho anh một ly bia khác, anh nhấm nháp một chút.

"Tại sao không?"

"Tôi đang về nhà. Có một công việc đang đợi. Tôi không muốn nhận việc khác."

Nụ cười khô khốc của ông không hề thay đổi khi nhìn từ bên ngoài, nhưng ông trông có vẻ buồn cười thật sự. "Chẳng có công việc nào đang đợi cậu ở nhà cả," ông nói. "Chẳng có gì đợi cậu ở đó. Trong khi ở đây, tôi đang đề nghị cậu một công việc hoàn toàn hợp pháp - tiền lương hậu hĩnh, an ninh hạn chế, trợ cấp đáng kể. Trời, nếu cậu có thể sống thọ đến thế, tôi có thể cho cậu thêm trợ cấp hưu trí đấy. Cậu có thích điều tôi vừa nói không?"

Shadow đáp, "Hẳn ông đã nhìn tên tôi dán trên túi xách."

Người đàn ông không nói gì.

"Cho dù ông có là ai," Shadow nói, "ông không thể biết được tôi sẽ đi chuyến bay này. Tôi còn không biết tôi sẽ đi chuyến bay này cơ mà, và nếu chuyến bay của tôi không phải chuyển hướng đến St. Louis, tôi sẽ chẳng ngồi đây. Tôi đoán ông là một tên chuyên đi chơi khăm người khác. Có lẽ ông đang bán thứ gì đó bất hợp pháp. Nhưng tôi đoán chúng ta sẽ có khoảng thời gian tốt đẹp hơn nếu cuộc nói chuyện kết thúc tại đây."

Người đàn ông nhún vai.

Shadow cầm cuốn tạp chí lên. Chiếc máy bay nhỏ giật lắc và va chạm qua bầu trời, khiến anh khó tập trung hơn. Những con chữ trôi qua đầu anh như bong bóng xà phòng, nó ở ngay đó khi anh đọc, nhưng thoáng sau là biến đi mất.

Người đàn ông ngồi lặng im trên ghế cạnh anh, nhấm nháp ly Jack Daniel's. Mắt ông đã nhắm.

Shadow đọc danh sách các kênh âm nhạc được phát trong các chuyến bay xuyên Đại Tây Dương, anh nhìn vào tấm bản đồ thế giới với những đường kẻ đỏ cho thấy máy bay đang ở đâu. Anh đọc xong cuốn tạp chí, đành buộc lòng gấp nó lại và nhét vào túi.

Người đàn ông mở mắt. Có cái gì đó rất lạ về đôi mắt ông, Shadow thầm nghĩ. Một bên mắt có màu xám đậm hơn bên còn lại. Ông nhìn Shadow. "Nhân tiện," ông nói, "Tôi rất tiếc khi nghe tin về vợ cậu, Shadow. Một mất mát lớn."

Shadow đã suýt đánh người đàn ông. Thay vào đó, anh hít một hơi dài. ("Như tớ đã dặn, đừng gây sự với mấy con khốn ở sân bay," Johnnie Larch lên tiếng trong tâm trí anh. "Nếu không họ sẽ lôi cái mông cậu về đây trước khi cậu kịp thốt lên lời nào.") Anh đếm đến năm.

"Tôi cũng vậy," anh nói.

Người đàn ông lắc đầu. "Giá như mọi chuyện có thể xảy ra theo hướng khác," ông nói, thở dài.

"Cô ấy chết trong một tai nạn xe hơi," Shadow nói. "Còn nhiều cách chết khác tệ hơn nhiều."

Người đàn ông vẫn lắc đầu chậm rãi. Trong một khoảnh khắc, như thể với Shadow người đàn ông bỗng trở nên hư ảo; như thể chiếc máy bay đột nhiên trở nên thật hơn, trong khi người hàng xóm của anh trở nên ít thật hơn.

"Shadow," ông nói. "Đây không phải là trò đùa. Cũng không phải mánh khóe gì hết. Ta có thể trả cậu nhiều hơn bất cứ công việc nào cậu tìm được. Cậu là một cựu tù nhân. Không có nhiều người tranh giành nhận cậu vào làm đâu."

"Thưa quý ông đéo-nào-cũng-được," Shadow nói, chỉ vừa đủ lớn để nghe qua tiếng gầm động cơ, "làm gì có đủ tiền trên thế giới này."

Điệu cười của ông càng lớn hơn. Shadow thấy mình đang nhớ lại chương trình nói về loài tinh tinh trên kênh PBS. Họ cho rằng khi loài vượn và tinh tinh cười, thật ra chúng chỉ đang nhe răng trong một vẻ nhăn nhó của sự thù ghét, công kích hoặc kinh sợ. Khi một con tinh tinh cười lớn, đó là một mối nguy.

"Hãy làm việc cho ta. Dĩ nhiên, có thể có chút rủi ro, nhưng nếu cậu sống sót, cậu có thể có bất cứ thứ gì mình muốn. Cậu có thể trở thành vị vua tiếp theo của nước Mỹ. Còn giờ," người đàn ông nói, "còn ai sẽ trả cậu hậu hĩnh như thế này nữa? Hmm?"

"Ông là ai?" Shadow hỏi.

"À, phải rồi. Thời đại thông tin - quý cô này, cô có thể rót tôi một ly Jack Daniel's nữa không? Đừng cho nhiều đá quá - không, dĩ nhiên, đã từng có thêm thời đại khác nữa. Thông tin và kiến thức: hai ngoại tệ không bao giờ lỗi thời."

"Tôi hỏi, ông là ai?"

"Xem nào. Ừm, theo ta thấy hôm nay chắc hẳn là ngày của ta - sao cậu không gọi ta là Thứ Tư nhỉ? Quý ngài Thứ Tư. Mặc dù nhìn thời tiết, hôm nay cũng có thể là Thứ Năm, nhỉ?"

"Tên thật của ông là gì?"

"Làm việc với ta đủ lâu và đủ tốt," người đàn ông trong bộ suit nhạt màu nói, "có thể ta sẽ cho cậu biết.  Đây. Lời mời làm việc. Cứ suy nghĩ đi. Không ai đòi hỏi cậu phải đồng ý ngay tức khắc, chẳng biết cậu sẽ nhảy ùm xuống bể cá piranha hay chui đầu vào chuồng gấu đâu. Cứ thong thả." Ông nhắm mắt, dựa người vào ghế.

"Tôi không nghĩ vậy." Shadow nói. "Tôi không thích ông. Tôi không muốn làm việc với ông."

"Như ta nói," người đàn ông lên tiếng mà không mở mắt, "đừng vội vàng. Cứ thong thả."

Máy bay đáp xuống với một cú xóc mạnh, vài vị khách bước ra ngoài. Shadow nhìn ra cửa sổ: đây là một sân bay nhỏ giữa chốn đồng không mông quạnh, vẫn còn hai sân bay nhỏ nữa trước khi đến được Eagle Point. Shadow chuyển ánh nhìn của mình qua người đàn ông trong bộ suit nhạt màu - Quý ngài Thứ Tư ư? Trông ông có vẻ đã ngủ say.

Một cách bốc đồng, Shadow đứng dậy, cầm túi của mình rồi bước ra khỏi máy bay, xuống những bậc thang trơn trượt ẩm ướt, đi với tốc độ đều đều về phía ánh sáng nhà ga. Mưa phùn lấm tấm trên mặt anh.

Trước khi anh bước vào trong tòa nhà sân bay, anh dừng chân, quay lại, và quan sát. Không một ai bước ra khỏi máy bay. Phi hành đoàn lăn thang đi, cửa đóng, máy bay cất cánh. Shadow bước vào trong, thuê một thứ, mà khi anh bước vào bãi đậu xe, mới phát hiện ra đó là một chiếc Toyota nhỏ màu đỏ.

Shadow mở bản đồ người ta đưa cho anh. Anh trải nó lên ghế cạnh tài xế. Eagle Point còn cách đó khoảng 250 dặm (người dịch: khoảng 400km).

Những cơn bão đã qua, nếu chúng thật sự đã đi xa như thế này. Trời trong lành và se lạnh. Mây trôi nhanh trước mặt trăng, trong một khoảnh khắc Shadow không thể xác định được là mây hay là trăng đang di chuyển. 

Anh lái xe về phía Bắc trong một tiếng rưỡi.

Trời đã trở muộn. Anh đói, và khi nhận ra mình thật sự đói đến mức nào, anh tấp xe tại điểm giao cắt đường tiếp theo và lái vào thị trấn Nottamun. Anh đổ đầy xăng ở trạm xăng Amoco và hỏi người phụ nữ buồn chán ở quầy thu ngân anh có thể kiếm đồ ăn ở đâu.

"Quán bar Cá Sấu của Jack," cô ta bảo anh. "Ở phía tây đường County Road N."

"Quán bar Cá Sấu?"

"Ừ. Jack nói họ vừa cho thêm nhân vật mới." Cô vẽ cho anh bản đồ đến đó trên mặt sau tấm tờ rơi màu hoa cà, trong đó quảng cáo một con gà nướng vì lợi ích của một cô gái trẻ, người đang cần một quả thận mới. "Cậu ấy vừa tậu được vài con cá sấu, một con rắn, một con kiểu thằn lằn cỡ lớn."

"Cự đà?"

"Chính nó." 

Băng qua thị trấn, đi qua cầu, thêm một vài dặm nữa, anh dừng trước một tòa nhà thấp, hình chữ nhật với bảng hiệu bia Pabst đang sáng đèn.

Bãi đỗ xe còn trống một nửa.

Bên trong, không khí ngột ngạt vì khói thuốc và ca khúc "Walking After Midnight" đang được phát qua máy hát tự động. Shadow nhìn quanh tìm mấy con cá sấu, nhưng chẳng thấy con nào. Anh tự hỏi liệu người phụ nữ ở trạm xăng có nói đùa với anh không. 

"Anh dùng gì?" người pha chế hỏi.

"Bia loại thường và một cái hamburger nhân đầy đủ. Khoai tây chiên."

"Thịt hầm ớt chứ? Ngon nhất toàn bang."

"Nghe hay đấy," Shadow nói. "Nhà vệ sinh ở đâu vậy?"

Người thanh niên chỉ vào cánh cửa trong góc quán bar. Có một cái đầu cá sấu nhồi bông gắn trên cửa. Shadow bước qua cánh cửa đó.

Đó là một căn phòng vệ sinh sạch sẽ, sáng sủa. Shadow nhìn quanh phòng, theo thói quen ("Nhớ cho kỹ, Shadow, cậu không thể phản kháng trong lúc đang đi tè," Low Key hiện lại trong tâm trí anh với phong thái kín đáo như mọi khi.) Anh dùng bệ tiểu bên tay trái. Anh kéo khóa quần, tiểu như nhịn cả thế kỷ, cảm thấy nhẹ nhõm. Anh đọc bài báo ố vàng được cắt dán và đóng khung ngang tầm mắt, với tấm ảnh Jack và hai con cá sấu trong đó.

Ngay lập tức, có tiếng lầm bầm nhã nhặn phát ra từ bên tay phải, mặc dù anh không nghe thấy tiếng ai bước vào. 

Người đàn ông trong bộ suit nhạt màu lúc đứng trông to lớn hơn lúc ông ngồi trên máy bay cạnh Shadow. Ông cao gần bằng Shadow, và Shadow là một thanh niên bự con. Ông đang nhìn thẳng về phía trước. Ông tiểu xong, giũ bỏ những giọt cuối cùng, rồi kéo khóa quần lên.

Sau đó ông cười toe toét, như con cáo bị mắc mõm ở hàng rào kẽm gai. "Vậy," Quý ngài Thứ Tư nói, "cậu có thời gian suy nghĩ rồi, Shadow. Cậu có muốn đi làm không?"

Người hâm mộ của Neil Gaiman đang có một năm bội thu. Vào tháng Hai, đã có bản phát hành kể lại những huyền thoại Bắc Âu. Vào tháng 3, Dark Horse đã phát hành bộ truyện tranh chuyển thể từ tiểu thuyết American Gods có ảnh hưởng năm 2001 của ông. Và trong tháng này, American Gods xuất hiện trên màn ảnh nhỏ, được phát hành thông qua Starz.

Các vị thần nước mỹ trong american gods, họ là ai?

Nếu bạn thích các vị thần văn học của mình đa dạng và đa dạng, từ các nền văn hóa, trong một cuộc bạo loạn có kiểm soát, sợ hãi, hóm hỉnh và khôn ngoan, thì Thần Mỹ là dành cho bạn.

Tiền đề của nó là một trong nhiều điều hấp dẫn của cuốn sách: Hoa Kỳ chứa tất cả các loại thần cổ từ nước ngoài, sống sót trong những huyền thoại và câu chuyện và trí tưởng tượng của những người nhập cư đã đưa họ đến đó. Đó là một cuốn tiểu thuyết điều tra tình trạng của người Mỹ thông qua niềm tin và những mâu thuẫn của nó, và đưa ra ý tưởng rằng các vị thần đi giữa chúng ta (nếu chúng ta chỉ biết tìm chúng ở đâu).

'Tất cả truyền thống chúng ta có thể có được'

Các vị thần nước mỹ trong american gods, họ là ai?

Trong American Gods, một người đàn ông tên Shadow được ra tù khi vợ anh ta chết trong một tai nạn xe hơi. Khi anh ta về nhà, anh ta gặp Mr Thứ Tư, một tiểu thư bí ẩn, người cho anh ta một công việc như một vệ sĩ. Khi anh ta chấp nhận lời đề nghị, họ niêm phong thỏa thuận bằng cách uống rượu cỏ, rượu mật ong là thức uống của các vị thần và chiến binh Bắc Âu. Chúng tôi cần tất cả những truyền thống mà chúng tôi có thể có được, ông nói hôm thứ Tư, đề cập đến sự nghiêm túc trong thỏa thuận của họ, nhưng cũng liên quan đến khái niệm chính của cuốn tiểu thuyết.

Nó nổi lên rằng thứ tư thực sự là vị thần Bắc Âu, Odin, bị lôi kéo đến Mỹ bởi những người du hành Viking. Truyền thống, trong hình dạng của các vị thần cũ như Odin, đang bị đe dọa, ông nói với Shadow. Mọi người không tin vào các vị thần cũ nữa; họ quá bận rộn để tôn thờ các vị thần mới, hoặc các khái niệm, như thành phố và thị trấn, đường và đường ray, tài chính cao, phương tiện truyền thông và công nghệ kỹ thuật số. Là một vị thần cũ của người Viking, Thứ Tư đang chuẩn bị để chiến đấu với những người mới. Một vị thần không tin vào việc phải chịu một hình thức đặc biệt cuối cùng của cái chết.

Với Shadow theo sau, Thứ Tư đi ngang qua Hoa Kỳ, kêu gọi các vị thần cũ hành động, thuyết phục họ tập hợp và chiến đấu với kẻ thù như Mr Town và Media.

Họ kêu gọi Czernobog, vị thần bóng tối của Bulgaria, sống ở Chicago cùng với các chị em ngôi sao Zorya của Buổi sáng, Buổi tối và Đêm. Và lễ Phục sinh, nữ thần sinh sản và tái sinh của Đức, trong đó bước chân của hoa nở, người đang sống ở San Francisco. Ông Jacquel, vị thần Ai Cập Anubis, điều hành một phòng tang lễ với đối tác của mình là Ibis (vị thần Thoth), ở Cairo, Illinois. Ông Nancy, Anansi, vị thần lừa người châu Phi và Mad Sweeney, một người yêu tinh gốc Ailen, thỉnh thoảng xuất hiện, cũng như nhiều người khác.

Các vị thần nước mỹ trong american gods, họ là ai?

Từ các nhân vật Haiti Voodoo đến Kobbold Hungary, nước Mỹ này là nơi sinh sống của một vị thần già. Nó là biểu tượng của tấm thảm di sản phức tạp tạo nên một quốc gia tự hào về sự mới mẻ của mình, nhưng nhận thức được một cách khó chịu về truyền thống của nó. Khi Shadow đi qua nước Mỹ, anh ta phản ánh về những điều trớ trêu này, cũng như những điều kỳ quặc ở địa phương mà anh ta quan sát được, đưa họ vào một ý thức ngày càng tăng về sự đa dạng và tương đồng của quốc gia.

Xen kẽ khắp các vị thần của Mỹ là những trích đoạn từ một lịch sử, được viết một cách phô trương bởi Mr Ibis (Thần Ai Cập cổ đại, Thoth). Những trích đoạn này cho biết các vị thần và những sinh vật thần thoại khác tìm đường đến Mỹ như thế nào, trong những niềm tin và câu chuyện về văn hóa khác nhau. Có Essie Tregowan, một nghệ sĩ lừa đảo Cornish, người được chuyển đến Mỹ, và mang theo những chiếc gậy của tuổi trẻ, hay Salim, một tài xế taxi từ Ô-man trở thành jinn. Tiểu thuyết hậu hiện đại thường sử dụng các cách tiếp cận như thế này để mở rộng phạm vi tham chiếu; những câu chuyện bên trong này cung cấp một cách gọn gàng để khám phá các vị thần và thần thoại khác nhau khi họ kết nối với nước Mỹ của Gaiman.

Trong khi American Gods là một sự phản ánh nghiêm túc về bản chất của văn hóa Mỹ, khía cạnh hấp dẫn nhất của nó là khái niệm rằng các vị thần sống giữa những người Mỹ, ẩn nấp trong tầm nhìn rõ ràng.

Đây là chìa khóa cho sự nổi tiếng liên tục của các vị thần Mỹ, tôi nghĩ: nó mang đến sự tưởng tượng, hy vọng, (hoặc nỗi sợ hãi) rằng thực tế của chúng ta chỉ là một mặt phẳng của sự tồn tại, ngoài tầm nhìn hoặc trong tầm nhìn rõ ràng nếu chúng ta chọn nhìn, là một cái gì đó lớn hơn, một cái gì đó thần thoại, một cái gì đó mạnh mẽ hơn.

Các vị thần nước mỹ trong american gods, họ là ai?

Và nếu bạn biết cách tìm ra chúng, bạn có cơ hội thu thập chúng, như Thứ Tư và Bóng tối làm, để tập hợp chúng lại cho một trận chiến cuối cùng, giống như trong một trò chơi sử thi của Dungeons và Dragons, hoặc một vòng siêu nhiên Pokemon đi.

Tôi tin vào các nàng tiên

Gaiman không đơn độc trong việc khám phá sức mạnh của niềm tin và tưởng tượng để giữ cho các vị thần sống sót. Đó là một chủ đề không bao giờ hoàn toàn biến mất: chứng kiến ​​bình luận của JM Barrie trong Peter and Wendy (1908):

Mỗi khi một đứa trẻ nói, 'Tôi không tin vào các nàng tiên', có một bà tiên ở đâu đó rơi xuống chết.

Trong Câu chuyện không bao giờ xảy ra (1979) của Michael Ende, làm xói mòn niềm tin vào tiểu thuyết đang giết chết một vương quốc tưởng tượng tên là Fantasia, cho đến khi một độc giả nhí lý tưởng có thể khiến nó sống lại. Ngược lại, chồng chất huyền thoại của Terry Pratchett dựa trên huyền thoại trong loạt Discworld cực kỳ nổi tiếng, hay Rick Riordan kể lại huyền thoại Perseus trong loạt phim Percy Jackson. Tất cả chơi theo những cách khác nhau với những ý tưởng về thần thoại, vai trò của niềm tin và sức chịu đựng của những ý tưởng cổ xưa về sức mạnh và sáng tạo.

Trong American Gods, Gaiman đối chiếu niềm tin vào các vị thần cũ với các hình thức làm phẳng, vô nghĩa của phương tiện truyền thông và công nghệ kỹ thuật số mới. Nhưng nhiều thứ đã thay đổi kể từ tháng 6 năm 2001 - không chỉ là sự phát triển liên tục của internet - thứ đã trở thành công cụ lý tưởng để tiếp thêm sinh lực và điều tra chúng.

Các vị thần nước mỹ trong american gods, họ là ai?

Từ các cộng đồng chơi game trực tuyến, đến các wiki toàn diện, cho đến dự án mà tôi hiện đang tham gia, Thời thơ ấu của chúng tôi, tập hợp và phân tích các câu chuyện kể về huyền thoại và văn hóa cổ điển trong các văn bản của trẻ em trên khắp thế giới, những người quan tâm đến huyền thoại đang tìm cách suy nghĩ về huyền thoại sử dụng công nghệ.

Chúng tôi thích quan sát các vị thần, khám phá sức mạnh của họ, kể câu chuyện của họ theo những cách khác nhau, thu thập chúng, sắp xếp chúng, chơi với chúng. Chúng tôi dường như thích tất cả các truyền thống mà chúng tôi có thể có được, ngay cả trên các tiến bộ công nghệ tiên tiến nhất.

'Góc nhìn đúng với thực tế'

American Gods là một câu trả lời cho sự vô hồn phẳng phiu của một thế giới nặng về công nghệ, nặng về truyền thông, bị hành xác, bị trừng phạt, tinh vi. Ly dị với các vị thần cũ, tượng trưng cho sự liên kết có ý nghĩa với cuộc sống và vùng đất, thứ tư tự hỏi hy vọng gì cho xã hội.

Tuy nhiên, có vẻ như ông Thứ Tư cũng là một kẻ lừa đảo vô hồn như bất kỳ vị thần mới nào mà ông khinh thường, thao túng cuộc chiến giành quyền lực của chính mình. Cần phải có một hành động hy sinh thực sự, nguyên thủy từ phía Shadow để cho anh ta nhìn xuyên qua con lừa và hiểu rằng, khi nói về nó, với tư cách là một con người, tất cả những gì bạn có là chính bạn:

Bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng tôi thà là một người đàn ông hơn là một vị thần. Chúng tôi không cần bất cứ ai tin vào chúng tôi. Chúng tôi chỉ tiếp tục đi dù thế nào. Đó là những gì chúng ta làm.

Mặc dù các quảng cáo cho loạt phim truyền hình sắp ra mắt khuyến khích người xem đến Bel Bel, nhưng câu trả lời có thể là: Hồi tin vào điều gì?

Trong tiểu thuyết, đó là vùng đất làm lu mờ các vị thần và người đàn ông, như Whiskey Jack, linh hồn lừa đảo người Mỹ bản địa, nói với Shadow sau khi trận chiến kết thúc:

Nghe, thần chết khi bị lãng quên. Mọi người cũng vậy. Nhưng đất vẫn ở đây. Những nơi tốt, và xấu. Đất không đi đâu cả.

Tin vào đất, rồi. Cuốn tiểu thuyết của Gaiman tìm thấy sức mạnh của nó ở vùng đất, trong mối quan hệ của mọi người với vùng đất, trong các vật tổ kỳ quặc, lễ hội, quê hương và những nơi quyền lực mà ông chỉ định là nơi phủ lên mạng lưới thần thoại của mình. Đây là sự hấp dẫn cuối cùng của các vị thần Mỹ: ý tưởng mà tất cả những gì bạn phải làm là tìm ra những nơi quyền lực.

Trong cuốn tiểu thuyết này, chúng là những địa điểm lễ hội ngoài luồng được khắc vào mặt đá, như Thành phố Đá của Tennessee và Ngôi nhà trên Đá của Illinois (cả hai địa điểm du lịch Mỹ ngoài đời thực).

Các vị thần nước mỹ trong american gods, họ là ai?

Để truy cập vào chiếc máy bay thần thoại, hãy đến những nơi như thế này, và chuyển hướng góc phải sang thực tế (nói dễ hơn làm, nhưng ít nhất Gaiman cho chúng ta manh mối). Đó là điểm cuối cùng của những cuốn tiểu thuyết như thế này, đầu tư thực tế vào thần thoại, ma thuật hay giả tưởng: lời hứa tìm ra câu chuyện có thật nằm dưới bề mặt, bí mật của vũ trụ.

Cuốn sách này, ngoài việc thu thập, phân tích và sắp xếp các vị thần Mỹ, là một cuộc kiểm tra quyền lực - thế nào là sức mạnh thực sự, và điều gì không. Thần thoại của vua, Leo Gaiman nói, xoay quanh khoảng thời gian anh ta phải suy nghĩ về các vị thần của Mỹ, đã luôn mê hoặc tôi. Tại sao chúng ta có chúng. Tại sao chúng ta cần chúng. Cho dù họ cần chúng tôi.

Sẽ rất thú vị khi xem những gì chuyển thể TV làm với American Gods, cho dù nó có đưa ra câu hỏi này hay không. Nhưng câu hỏi cũng có thể đã thay đổi. Cuốn tiểu thuyết được xuất bản vào tháng 6 năm 2001 và thế giới phương Tây đã chuyển biến mạnh mẽ theo đúng góc độ của chính nó không lâu sau đó.

Một yếu tố mới của sự thích nghi, các nhà văn xem trước đã nhận thấy, đó là việc bổ sung Vulcan, Thần luyện kim và vũ khí của La Mã. Đó là một nhận xét rất phù hợp về một nước Mỹ hơn bao giờ hết trong sự nắm giữ quyền sở hữu súng, và thú vị là nó thêm một hình ảnh từ pantheon La Mã cổ điển, mất tích từ bản gốc. Thích ứng luôn di chuyển cuộc trò chuyện trên một chút. Có lẽ các vị thần cũng vậy, di chuyển với thời đại.