Hôn lâu sẽ thành Sủng món ăn

Lần này ánh mắt mọi người không hề che giấu gì nữa mà rơi thẳng lên người Diệp Thanh, nhưng cô nàng lại hếch đầu lên, không hề để tâm đến mấy cái nhìn mang theo sự châm chọc và nghi ngờ rõ ràng đó.

Thai Linh cười híp mắt, bước một bức ra phía ngoài, hai cánh tay gác lên hai bên thang máy, cũng không nói gì, chỉ cười nhạt nhìn quanh bốn phía.

Càng ngày càng có nhiều người đi ăn cơm về, họ tụ lại thành một vòng ở cửa thang máy, xì xầm tứ phía, nhỏ giọng nghị luận.

Lão thần Thai Linh vẫn đứng y nguyên đó, bộ dáng “xem ai lỳ hơn ai”, nom đắc ý vô cùng.

Kiều Chỉ nhìn bộ dạng của anh ta, hẳn là vì còn giận vụ với Diệp Thanh ban sáng, chắc chắn anh ta sẽ không từ bỏ ý đồ của mình chỉ trong chốc lát, hơn nữa người ăn cơm quay về ngày càng nhiều, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Kiều Chỉ quyết định kéo một tay của Diệp Thanh, nhỏ giọng nói: “Mình đi cùng với cậu!”

Diệp Thanh cũng không phải người chưa từng trải qua “khói lửa nhân gian”, biết mình đã ở dưới mái hiên nhà người ta thì không thể không cúi đầu, nói trắng ra là chính tương lai của mình còn ở trong tay người ta, căn bản là cô nàng không có khả năng phản kháng.

Diệp Thanh xua xua tay từ chối đề nghị của Kiều Chỉ, cất bước đi về phía Thai Linh. Chính mình gây ra họa, cô nàng không muốn liên lụy sang Kiều Chỉ.

Thai Linh nhìn bộ dạng “xem cái chết như không” của Diệp Thanh, thì liền cười toe toét. Nhân lúc cô nàng chỉ còn một bước nữa là vào thang máy, anh ta đưa một tay ra, nhanh như “sét đánh không kịp bịt tai” mà “bụp” một cái, búng vào trán của cô nàng.

Mấy người đứng xung quanh thấy thế thì ai cũng than lên nhè nhẹ. Đó là tin lớn đấy! Cứ xem nụ cười cưng chiều kia của phó giám đốc, lại còn động tác mập mờ kia… Thì ra hai người đã sớm “mèo mỡ”* với nhau rồi.

Chỉ có Diệp Thanh là hận đến nghiến răng nghiến lợi. Chẳng ai biết lần này anh ta búng vào mạnh đến mức nào, cơn đau truyền đến từ trán kia suýt chút nữa đã khiến Diệp Thanh kêu to tại chỗ. Cô nàng oán hận trừng mắt với Thai Linh, còn người kia thì nhướng mày đắc ý. Đấu với tôi hả? Cô còn non và xanh lắm!

Thai Linh lách người chừa chỗ, Diệp Thanh thở phì phò bước vào, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Kiều Chỉ nghe bầu không khí chẳng mấy chốc đã náo nhiệt thì thở dài bất đắc dĩ. Không biết lần này trong công ty sẽ còn “lưu truyền” “truyền thuyết” gì nữa.

Lúc này, trong thang máy, Thai Linh lật mặt, nhìn Diệp Thanh đầy lạnh lùng.

Vóc dáng cô nàng cao gầy, dáng vẻ cũng đẹp, nhưng xui xẻo sao lại sở hữu một khuôn mặt của trẻ con, nên dù trên mặt có làm đủ biểu cảm kiêu ngạo thế nào, thì khi đặt trên khuôn mặt đó, đầu tiên là khí thế của cô nàng, vẫn thua một khoảng xa.

Diệp Thanh cúi đầu không nói, cô nàng sợ là cứ liếc sang người kia thì sẽ không kìm được tính cách của mình, mà ánh mắt Thai Linh nhìn Diệp Thanh cũng dần dần chuyển từ lạnh lùng sang tỉnh táo, rồi cuối cùng sạch bong lấp lánh.

Thang máy đi từ lầu một đến lầu mười hai. Thai Linh liếc mắt lên tầng trên, con người đảo một vòng, nhếch lên một nụ cười: “Diệp Thanh, hay là tối nay ăn cơm chung nhé?” Hẳn Diệp Thanh phải là người rõ chuyện của Diệp Chỉ nhất, nếu anh ta đã không thể ra tay chỗ nhân vật chính, vậy nói xa nói gần còn hơn là mất sạch.

Diệp Thanh chậm rãi ngẩng lên, trừng mắt nhìn nụ cười “thành ý mười phần” của Thai Linh, lại cười mỉm mỉm: “Được…”

Cho là chắc chắn cô nàng sẽ từ chối, Thai Linh còn nghĩ luôn một tràng giải thích khác, vậy mà không ngờ người này lại không có vẻ gì là như vậy, hơn nữa còn đồng ý rất vui vẻ, đó là một sự thuận lợi quá mức, quá đến lạ thường.

Đã đến tầng mười tám, Diệp Thanh run run đi ra khỏi thang máy trong cái nhìn nghi ngờ của Thai Linh.

*

Chiều đó, lúc tan việc, Lương Khải lại giao việc cho Kiều Chỉ, nên lúc cô ra đến nơi đã là sáu giờ ba mươi. Kiều Chỉ vội vã chạy vào siêu thị mua thức ăn, vừa về tới nhà đã bắt đầu bận bịu với việc nấu nướng.

Lúc chuông cửa vang lên thì cô đang xào thức ăn trong bếp. Sau khi chùi qua loa hai tay vào cái khăn hoa trên bếp, Kiều Chỉ vội vã chạy ra mở cửa: “Anh đến rồi…”

Cố Diệp Thần xách một túi đồ đi vào, Kiều Chỉ cũng không quan tâm anh mà nhanh quay lại bếp, vừa đi còn vừa nói to: “Còn một món nữa là ăn được rồi, anh chờ một lát.”

Cố Diệp Thần nhìn bộ dáng hấp tấp của cô thì không kìm được mà lắc đầu cười. Anh xoay người đóng cửa lại, vừa khéo nhìn thấy trên tủ giày nhiều thêm một đôi dép nam. Nếu như anh nhớ không lầm, thì hai lần trước anh đến đây, nó chưa từng nằm ở đó.

Rửa tay xong, Cố Diệp Thần đẩy cửa phòng bếp ra, đi vào trong. Trong nồi đang rim cho ngấm món cá kho tộ anh chỉ đích danh. Cố Diệp Thần hít một hơi thật sâu, không hề tiết kiệm sự khen ngợi: “Thơm quá…”

“Trong bếp toàn dầu mỡ thôi, anh đi ra ngoài trước đi.”

Cách Làm Cá Basa Kho Tộ Đậm Đà Thơm Ngon

Cố Diệp Thần sải chân dài vượt qua lưng Kiều Chỉ, mở tủ bếp ra: “Anh dọn chén đũa ra trước.”

Kiều Chỉ cười: “Chén ở trong ngăn hình vuông bên dưới, muỗng thì ở trên giá.”

Vừa nhắc nhở anh, Kiều Chỉ vừa dùng muôi múc một miếng cá nhỏ ra, định nếm xem mặn hay nhạt, không ngờ Cố Diệp Thần lại nhoài đầu từ sau ra trước: “Để anh nếm thử…”

Kiều Chỉ thấy anh cứ như đứa bé muốn ăn kẹo thì không khỏi có hơi buồn cười, nhưng cũng đưa muôi đến cạnh miệng anh: “Coi chừng nóng.”

Cố Diệp Thần bưng chén đũa bằng hai tay, thành ra chỉ có thể nhờ tay cô đút giúp. Kiều Chỉ sợ anh phỏng nên nghiêng người đến thổi nhẹ, muốn làm cho miếng cá kia nguội đi một chút.

Trán anh liền quét nhẹ qua hai hàng mi như rẻ quạt của cô, cảm giác ngưa ngứa khiến Kiều Chỉ không tự chủ được mà nháy mắt một cái. Trước mắt cô là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, còn khoảng cách giữa hai người thì gần đến mức cô có thể thấy rõ ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt người trước mặt.

Mặt Kiều Chỉ đỏ lên ngay, cô lùi ra sau theo bản năng, nhưng lại quên mất căn bếp nhỏ thế này làm gì có chỗ lùi. Eo cô đụng phải thành bếp, cơ thể không khỏi ngã về phía sau. Cố Diệp Thần vội vã đưa tay ra nắm lấy eo nhỏ của cô, còn cái chén trong tay va nhẹ lên mặt bếp, phát ra một tiếng giòn giã.

Một tay kia của Kiều Chỉ vẫn còn cầm muôi, tay khác lại đẩy đẩy vai Cố Diệp Thần. Anh nhìn cô mãi một lúc lâu, đôi mắt lại ẩn chứa nỗi niềm khó hiểu nào đó, không hề cho cô nhúc nhích được dù chỉ là một li.

Cơ thể cứng đờ của cô khiến anh hơi tỉnh hồn, Cố Diệp Thần dời ánh mắt đi khỏi khuôn mặt nhỏ đang đỏ lựng kia, nghiêng đầu ngậm thẳng cái muôi vào miệng, nhai mấy cái: “Có hơi nhạt rồi, em thêm chút muối đi!”

Kiều Chỉ gật đầu trong vô thức, Cố Diệp Thần nhẹ nhàng buông eo cô ra, nhỏ giọng nói: “Mở cửa giúp anh.”

Cô vội vã quay người mở cửa bếp, Cố Diệp Thần bưng chén đũa đi ra ngoài.

Cửa vừa mở, gió từ ban công đã thổi vào một cơn mát rượi, xua tan cả cái nóng như lửa trên khuôn mặt, cũng thổi vào ao nhỏ tĩnh lặng trong trái tim, lăn tăn, ngưa ngứa!